" Có một số thứ, nếu không thể quên thì hãy tiếp nhận nó, sống mà có quá nhiều sợ sệt em sẽ không cảm thấy vui vẻ nữa"
" em không biết mình nên quên thứ gì và phải tiếp nhận điều gì" cô đua anh mắt nhìn xa xăm, cô không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại cố tạo cô mình một vách ngăn nhu vậy, một bức tường cô độc.
" Khánh Quân lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt trầm xuống " quá nhiều sợ sệt, quá nhiều lo lắng sẽ khiến em cô đơn, nếu có hiểu lầm thì nên nói ra, em không nói người khác sẽ không biết em muốn gì" Thấy cô im lặng anh biết cô đang suy nghĩ " Anh không thích Minh Vũ, nhưng anh có thể thấy, anh ta cho dù làm chuyện gì cũng đều vì em, đều suy nghĩ cho em, , có một số chuyện em không thể dùng mắt để nhìn. Hoàng Linh, anh không ủng hộ em đến với anh ta, nhưng có một số người, bỏ lỡ rồi sẽ không tìm lại được nữa "
" Anh nói với em nhiều như vậy, rốt cuộc là vì sao ?" anh mắt cô mung lung mơ hồ.
" vì muốn thấy em vui vẻ, hạnh phúc"
" chẳng phải em đang vui vẻ sau "
" có thực sự không? Hoàng Linh một người không thể cùng lúc diễn nhiều vai, em không thể trong lòng không vui, miệng cười mà mắt giận dữ được, phải không?"
Khánh Quân nói đúng, cô không thể dối người, dối mình được, có lẽ cô nên thẳng thắn nói chuyện với anh, còn yêu anh đó là sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-toi-phai-khong/2203145/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.