Trong mắt hiện lên niềm vui, cô đưa chiếc cốc lên miệng, nụ cười ẩn hiện trong đôi mắt. Cô quay đầu nhìn anh “ em không biết nên bắt đầu...tìm lại nó như thế nào. Anh có thể giúp em không?”
Chiếc cốc trong tay nới lỏng ra, chỉ chút nữa là rơi xuống, anh quay kại đối diện với cô, cô bất ngờ vòng tay ôm lấy lưng anh “em không muốn chúng ta..em lãng phí thời gian nữa, em không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, càng không muốn nhìn thấy anh đi cùng một người khác” cô ngập ngừng, càng siết chặt anh hơn “ anh sẽ giúp em chứ?”
Anh dùng hai tay, ôm nhẹ vai cô “ anh chờ em, chờ rất lâu rồi” câu nói ngưng lại, anh càng siết chặt hơn, đầu cuối xuống vai cô“ sau này đừng giống như năm đó..đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của anh”
“sẽ không đâu, sẽ không như vậy”
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên ló dạng, anh và cô đã không hẹn mà gặp khi vừa bước ra khỏi lều, anh thấy gương mặt còn ngáy ngủ của cô không khỏi mà bật cười. Có lẽ hôm qua đón giao thừa, hôm nay lại thức sớm nên cô không đủ tỉnh táo, bước đi cũng loạng choạng, cả người cứ xoay qua xoay lại, cô lắc lắc đầu, để tầm nhìn rõ hơn. Anh thấy vậy bước đến đỡ cô “ Vừa hay anh cũng muốn sang gọi em”
“vào giờ này sao?”
Anh dều cô đi ra “ chúng ta đi xem bình minh đầu tiên của năm”
Cô không nói gì, đi theo anh. Là tảng đá hôm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-toi-phai-khong/2203119/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.