Tạm gác chuyện của Vân Yến, Hoàng Linh đẩy mọi người quay trở lại buổi tiệc “ chúng ta dọn bàn ra thôi “
Trong suốt bửa tiệc, cô lúc nào cũng có cảm giác rất bất an, ánh mắt bất chợt rời quá Vân Yến, càng nghĩ cô càng không yên tâm về sự xuất hiện của cô ta. Suy nghĩ chưa dứt, cô đã nghe thấy tiếng ly thủy tinh va xuống nền đá, chiếc ly trong tay cô cũng đột ngột rơi xuống.
Nhìn theo hướng tiếng động phát ra, cô vội vàng chạy lại, một cảm giác không bất an tư dưng xuất hiện trong đầu cô, chạy đến nơi cô chỉ còn cách đứng thờ người ra “ Lam Lam...” nhìn máu trong miệng Lam Lam từ từ chảy ra, cô vội ngồi xuống đỡ Lam Lam dậy “ Lam Lam, cậu sao vậy?...Lam Lam”
Lam Lam sớm đã không còn ý thức, dù cô có gọi thế nào cũng không hề có phản ứng, cô xoay người hét lên “ mau gọi xe cứu thương, mau lên...”
Đã nhiều giờ liền trôi qua, đèn trong phòng cấp cứu vẫn không chịu tắt, cô nhìn vào cánh cửa, ánh mắt vô định, trên mặt đã thắm ướt nước mắt.
Anh ngồi cạnh cô, ôm cô vào lòng, “ Ngọc Lam sẽ không sao, em không phải từng nói em ấy là người rất mạnh mẽ sao, em nhất định phải tin vào những gì mình đã nói, phải không?”
Cô gật đâu, nước mắt cứ tiếp tục rơi. 3 tiếng nữa trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, cô hấp tấp đứng dậy, chạy lại hỏi bác sĩ “ bác sĩ, bạn cháu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-toi-phai-khong/2203116/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.