=
Mấy ngày sau đó cô không hề nói chuyện với anh, mỗi lần gặp anh cô đều tránh đi, anh cũng không biết phải làm gì với cô, tư duy có cao cỡ nào cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Sáng sớm cô thay quần áo thu dọn hành lí rồi bước ra khỏi phòng, khi đến trước cửa liền đụng mặt anh. Anh vốn định sang gọi cô cùng ăn sáng nhưng khi vừa bước đến thì thấy cô xách hành lí đi ra, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
Thấy anh chắn ngang mình cô ngẩng đầu nhìn anh “ Phiền anh tránh ra một chút”
“ Em muốn đi đâu?”, “ em quả thật không coi lời nói của tôi ra gì phải không?” anh cố nén cơn giận nói chuyện với cô.
Cô hậm hực quay lại nhìn anh “ tôi về thăm gia đình cũng phải báo với anh?”
Nghe cô không những không cãi lại mà còn nói rõ lí do cơn giận của anh lập tức bốc hơi. “ em sẽ đi bao lâu?”
Cô bất đắc dĩ thở dài, có phải anh nghĩ cô là trẻ mẫu giáo không “ 2 ngày, sau đó tôi sẽ đi thẳng về thành phố”, cô quan sát nét mặt của anh, không hề thấy một tia giận dữ nào ngược lại còn thấy anh cười, nụ cười đó của anh khiến cô bỗng nhiên có một loại ảo giác, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra .“ Anh…”
“ Tôi sẽ đi cùng em”cô chưa kịp nói chữ thứ 2 liền bị câu nói của anh khiến toàn thân cô đóng băng “ cái gì…?”, anh mặt không chút biểu cảm nhìn cô “ em nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-toi-phai-khong/143074/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.