Nhích người chỉnh tư thế nhưng có loay hoay nhường nào thì Hoa Châu vẫn cảm thấy khó chịu. Cảm giác như cả tảng đá ép chặt lưng đằng sau vậy.
Khó khăn mở mắt, rèm cửa hôm qua không kéo vào nên ánh sáng cứ thế rọi thẳng, nhất thời chưa kịp nhìn rõ xung quanh.
Cẳm giác nóng rực khắp lưng khiến cô đổ môi hột. Rướn người quay lại đằng sau để xem là con ma buổi sáng quái đản nào dám phá hỏng giấc ngủ của cô.
Nhưng lạ thật dù có gắng gượng đến mấy cũng chẳng thể nhích người sang nổi như bị vật gì đó đè lên vậy. Cô nhớ là chiếc sofa này khá to mà, dù có xoay chỗ này rồi xoay chỗ kia chắc gì đã rơi mà sao sáng nay lại cảm giác như không phải cho người nằm vậy.
Bỗng cảm giác nặng nề khó chịu biến mất sau đó cảm giác ấy lại quay trở lại.
Một cánh tay rắn chắc xoay người Hoa Châu lại. Tốc độ nhanh đến mức cô chưa kịp định thần. Đến lúc nhận ra cũng là lúc tiếng giọng khàn khàn trầm thấp vang lên ngay bên đỉnh đầu.
“Mới sáng mà em cứ loay hoay gì vậy?”
“?!!..”
Hoa Châu thật sự bị làm cho tỉnh ngủ hẳn. Bây giờ mang quả trứng gà chắc chắn nhét vừa cái miệng nhỏ của cô.
Sao anh lại nằm ở đây? Rồi cả đêm qua cô cứ thế này mà ngủ được ư? Hàng ngàn câu hỏi nổ bùng cả não khiến hai bên tai ong ong.
Rồi tư thế này là sao, thật quá…ám muội.
Hai tay cô không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-nang-anh-thich-mua/3398765/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.