Trong cơn mưa xối xả, ở góc hẻm trống vắng, một người đàn ông cao ráo quần áo có vẻ nhếch nhác như vừa trải qua một cuộc ẩu đả đang hớt hảy chạy thẳng về phía trước nhưng lại không ngừng quay đầu lại nhìn đằng sau một cách đầy lo lắng.
Tiếng thở dốc cùng tiếng va chạm mặt nước trong con hẻm hoang vắng đó càng khiến cho không gian trở nên heo hút đầy nguy hiểm rình rập.
Dừng chân lại một góc khuất, anh ta vội vàng bấm dãy số, rất nhanh sau đó đầu dây bên kia đã phản hồi. Chưa để người bên kia nói đã gấp gáp không thôi, tưởng chừng như quãng thời gian còn rất ngắn không đủ để hàn huyên xã giao.
“Ngài Dịch, đã có thứ chúng ta cần, tôi sẽ để nó cạnh điện thoại có cài định vị,…hộc…nhưng e rằng tôi phải lánh đi một thời gian, bọn chúng phát giác ra rồi…”
Một khoảng yên lặng bao trùm, ánh mắt người đàn ông đó ánh lên chút sợ hãi, e rằng việc lần này lành ít dữ nhiều.
Nếu anh ta chọn quay lại đối đầu trực diện e rằng sẽ mang lại nguy hiểm cho người thân…
"Vậy nên, nhờ ngài…giúp tôi bảo vệ cho Tiểu Hồng…nhất định một ngày nào đó Đới mỗ sẽ báo ân. Chờ ngày kế hoạch thành công "
Nói rồi anh ta cúp máy. Đặt chiếc điện thoại cùng túi zip chứa thứ gì đó tại nơi tối nhất nơi anh ta đang ẩn náu.
Nhìn chằm chặp một lúc lâu, đôi chân dứt khoát dời đi. Ý chí hừng hực như sẵn sàng chấp nhận mọi nguy hiểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-nang-anh-thich-mua/3398761/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.