“Nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện!”
“Là gì?”. Thương Hạ có chút tái nhợt. Là cái thá gì mà cô phải bày bộ mặt phản diện ra làm gì vậy? Điều này khiến ả lạnh sống lưng, Không nhẽ ý định của ả cũng bị cô nhìn thấu rồi sao?
Không để ả phải chờ đợi lâu, Hoa Châu nói bằng giọng răn đe, giõng giạc.
"Không được đụng tới Giang Tịnh Thi và Tiểu Ngạn. "
Đúng thật là cô đã nhìn được âm mưu của ả rồi. Thực ra khi cô đề nghị giúp ả xử lí rác rưởi, ả đã nghĩ đến những người từng cho ả ăn hành trong đó có cả Tịnh Thi và Tiểu Ngạn.
Ả miễn cưỡng cười, đôi mắt đen đục dù không muốn nhưng bị thấu tâm can nên đành gật đầu đồng ý.
…
Căn phòng bệnh được trả lại vẻ yên tĩnh ban đầu của nó. Hoa Châu đờ đẫn ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ.
Cửa sổ phòng bệnh cô nằm hướng ra một nơi cực kì đẹp, cỏ cây đung đưa tắm nắng, những cánh hoa tung bay theo cánh bướm phất phơ.
Khung cảnh thơ mộng lí tưởng cho một buổi trà chiều thư giãn. Nhưng giờ cô nào có tâm trí thưởng ngoạn.
Tiểu Ngạn từ ngoài bưng bát cháo vào đặt trên kệ kê sát giường bệnh, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên cạnh đó.
Nhìn tổng thể Hoa Châu cũng không nhiều thương tích cho lắm, so với Thương Hạ những vết trầy này chẳng đáng là bao. Càng nghĩ cô càng thắc mắc, càng xót thay cho ả.
“Chị nghĩ gì đăm chiêu vậy?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-nang-anh-thich-mua/3398748/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.