"Alo, Nghiêm Nghiêm! Anh đang làm gì vậy thế? Sáng giờ em gọi không được?"
"Anh có chút việc cần xử lí gấp...."
Giọng người đàn ông bên kia bị ngắt quãng giữa chừng.
Dường như khoảnh khắc này cô không muốn bận tâm điều gì nữa.
Thật mệt mỏi.
Hoa Châu thơ thẩn đưa mắt hướng ra cửa sổ, tay vẫn cầm chiếc điện thoại di động. Đôi mắt buồn thăm thẳm như giãi bày hết trong cơn mưa giông ngoài kia.
Cô như chờ đợi một thứ gì đó rất lâu rất lâu rồi nhưng có lẽ vạch giới hạn của cô cũng sắp được nhìn thấy.
"...Anh xin lỗi. Về nhà mình nói chuyện tiếp nhé. Đừng có cố quá đấy, chú ý đến sức khỏe nghe chưa."
Giọng Dịch Tử Nghiêm dần nóng vội.
Hoa Châu nghe vậy cũng không có động thái nào. Đôi mắt cô trùng xuống sâu hơn sâu thăm thẳm trong những hàng mưa xối xả.
"Vậy anh tắt nhé."
Nói rồi từng tiếng tút tút vang lên, giọng của anh cũng biến mất.
Hoa Châu giờ đây tâm trạng cực kì rối bời. Bấy lâu nay vẫn câu nói đó, anh nhắc nhở cô giữ gìn sức khỏe nhưng sao mãi đến lúc tắt anh lại nói như muốn lấy nó làm cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện vậy.
Liệu tối nay có được nói chuyện như anh bảo được không?
Từ lúc cưới anh, số lần hai người cùng ăn cùng nói chuyện cười đùa dần giảm theo cấp số nhân.
Và đến thời điểm hiện tại anh đã hơn một tuần không về nhà rồi.
Trong nội tâm Hoa Châu bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-nang-anh-thich-mua/3398723/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.