Chương trước
Chương sau
Mọi việc vẫn diễn ra hết sức bình thường như mọi ngày, mãi cho đến ba tháng sau.

Hàn Uyên hớn hở chạy qua nhà của Trịnh Khải để cùng anh ấy đi học nhưng mẹ của Trịnh Khải đã nói với cô rằng Hàn Khải Nguyên đã đi học từ sớm rồi. Hàn Uyên thấy làm lạ. Sau đó cô đành đến trường một mình và vô cùng sốc khi nhìn thấy Hàn Khải Nguyên đang tay trong tay với một cô gái khác, họ cười nói đùa giỡn vui vẻ trước mặt của cô một cách rất tự nhiên.

Hàn Uyên gọi to tên Hàn Khải Nguyên, anh chàng nghe thấy nên đã quay đầu lại và cũng rất là ngạc nhiên, anh chàng không nghĩ rằng lại bị cô nàng phát hiện ra nhanh đến như vậy.

"Sao anh đi học mà không rủ em, làm em phải đi một mình đến trường đó." Hàn Uyên buồn bã kể lễ, cô cũng không biết nguyên nhân là gì.

Chẳng phải ngay từ đầu cả hai đã hẹn là sẽ cùng nhau đi đến trường hay sao? Điều gì đã khiến Hàn Khải Nguyên vô tình làm tổn thương đến người con gái anh yêu rất nhiều như vậy?

"Đương nhiên anh ấy không đi với cô được rồi bởi vì anh ấy đang bận đi với tôi, cô không thấy hay sao?" Một cô gái xinh đẹp đang thản nhiên khoác tay Trịnh Khải. Cách nói chuyện hóng hách vừa nghe đã khiến người khác thật sự chán ghét.

Hàn Uyên vô cùng là bất ngờ, cô hiếu kỳ muốn biết cô gái ấy là ai nhưng với tính cách hồn nhiên, ngây thơ, Hàn Uyên vẫn hỏi một cách rất nhẹ nhàng rằng cô gái ấy là ai, có phải là bạn của Hàn Khải Nguyên hay không.

"Trịnh Khải, anh mau nói cho cô bạn thân ngu ngốc của anh biết em là gì của anh nào?" Cô gái đó ỏng a ỏng ẹo, cố ý thốt ra những lời khiêu khích.

"Hàn Uyên, đây là Giản Nhu, cô ấy là bạn gái của anh." Hàn Khải Nguyên trả lời một cách rất điềm tĩnh và đã khẳng định chắc nịch.

Giờ này mà anh vẫn còn điềm tĩnh được hay sao hả Trịnh Khải, đây gọi là tình huống đã có người thầm thương trộm nhớ rồi mà còn ra ngoài vụng trộm công khai một cách không biết xấu hổ như thế này. Vậy người xấu hổ bây giờ chẳng lẽ lại là Hứa Nhã Phương, cô đang không hiểu tại sao Hàn Khải Nguyên mà cô từng biết lại đối xử với cô như vậy. Cái người mà anh hùng đứng ra nói với mọi người cô chính là Hàn Uyên của anh đâu rồi?

Giản Nhu lên giọng, hỏi Nhã Phương đã nghe rõ chưa với một thái độ vô cùng sắc xảo, thật khó ưa.

"Hàn Khải Nguyên, vậy rốt cuộc em là gì của anh? Anh không sợ làm vậy sẽ khiến bác gái buồn hay sao hả? Anh ăn nói với bác gái và ba mẹ của em sao đây?" Lúc này Nhã Phương đã rưng rưng nước mắt rồi.

"Anh sẽ nói chuyện với họ, từ ngày mai anh sẽ làm thủ tục đi du học ở Mỹ cho nên em không cần tìm anh nữa, sắp tới anh bận lắm." Nghe xong cái thấy tồi hẳn ra. Mới có ba tháng mà anh thay đổi nhanh quá, đến chóng cả mặt, hoa cả mắt.

"Hàn Khải Nguyên? Anh bị cái gì vậy? Anh đang làm tổn thương em đó." Hàn Uyên cố gắng giải thích.

"Anh xin lỗi, nhưng mà Giản Nhu mới chính là người hợp với anh nhất, từ bây giờ em hãy quên anh đi, chuyện của ba mẹ anh và bác trai, bác gái em không cần phải bận tâm nữa, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện." Trịnh Khải nói một cách lưu loát, cứ như anh đã tập duyệt trước những câu nói này để trả lời Hàn Uyên vậy.

Nói vậy mà nghe được à? Sắp xếp ổn thỏa như thế nào trong khi anh bỏ lại mọi thứ để cùng cô nàng Giản Nhu đó sang Mỹ du học?

"Hàn.. Hàn Khải Nguyên, anh thật xấu xa, em ghét anh." Nói xong Hàn Uyên bỏ chạy đi một hơi mà không thèm ngoảnh mặt lại.

Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên, nó tự nhiên đến mức dù hai người họ đã chia tay nhưng hai bên gia đình không một ai biết chuyện này hết. Trịnh Khải đã đi du học nên mẹ của Nhã Phương cho rằng cô buồn cũng vì chuyện đã xa Hàn Khải Nguyên. Nhưng mấy tháng sau, nhân cơ hội ông Hứa sang Pháp ký hợp đồng, Hứa Nhã Phương đã xin đi theo ba và cô đã ở lại Pháp để du học. Cũng từ đó, công ty Hứa Thị làm ăn phát đạt, lên như diều gặp gió.

Câu chuyện tình yêu của cả hai vô tình kết thúc một cách khá nhanh và đường đột, ngay chính bản thân Hàn Uyên cũng không biết tại sao nó lại kết thúc nhanh đến như vậy. Thế liệu Hàn Khải Nguyên có tiếc nuối khi buông tay Hàn Uyên mà không có lý do chính đáng hay không? Bây giờ cả hai đã không còn gặp mặt nhau nữa bởi vì cả hai đã ở hai nơi khác nhau. Bây giờ họ tuy sống cùng một thế giới nhưng là ở hai bầu trời khác nhau, mỗi khi ngước lên bầu trời nhìn về khoảng không xa xăm vô định, trong lòng của họ lại tự hỏi liệu đối phương có nhớ đến mình không?



Năm năm sau, nghe tin Trịnh Khải đã về nước để tiếp quản công việc làm ăn của gia đình, Hứa Nhã Phương cũng đã sắp xếp công việc để về nước luôn, một là để thăm ba mẹ, hai là để xem Trịnh Khải đã điều hành công ty Hàn Thị như thế nào. Nhưng không ngờ vừa về nước cô đã gặp phải một tên lừa gạt, hắn tự nhận mình là Trịnh Khải, may là cô đã gặp được Trịnh Khải thật rồi, nếu không thì cô lại đi yêu hận một kẻ không biết từ đâu mà đến, như vậy thật là lãng phí thời gian.

Hôm nay Hứa Nhã Phương đã hẹn tên Trịnh Khải giả mạo đó ra ăn tối. Đó là một quán lẩu và đồ nướng quen thuộc mà lúc nhỏ Trịnh Khải và Nhã Phương hay lui tới, ấy thế mà tên giả mạo đó vẫn biết được điều này, chẳng lẽ ngay đến cả chuyện ăn uống bọn họ cũng bị theo dõi từ lúc nhỏ hay sao?

"Cho tôi một suất lẩu cay và một phần bò nướng, cảm ơn." Tuy nói là quán cũ nhưng trải qua mười lăm năm nó cũng đã thay chủ được ba lần và kiến trúc, nội thất, nhân viên của quán cũng không còn như xưa nữa. Bây giờ đương nhiên nó sẽ phát triển hơn nhưng theo thói quen, Nhã Phương vẫn nhớ và đi qua con đường này, ấy thế mà cái quán năm đó vẫn còn.

Trong lúc ngồi đợi món ăn ra, hai người họ cùng trò chuyện với nhau về bản thân, kế hoạch của cả hai trong tương lai..

"Em thích là được, lẩu ra rồi kìa." Nhã Phương muốn mở một cửa hàng thiết kế thời trang riêng ở trong nước và anh ta cũng rất ủng hộ.

"Anh ăn đi." Nhã Phương dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Trịnh Khải giả mạo ăn một cách rất nhiệt tình.

"Cay quá." Tuy nước lẩu khá cay nhưng đây chính là loại lẩu ngon nhất của quán.

"Uống sữa đi, sẽ giảm cay hơn đó." Nhã Phương đề nghị. Cô đưa cho Trịnh Khải giả mạo một ly sữa, anh ta liền uống một hơi hết nửa ly sữa tươi khiến cho cô cũng nhận ra điều gì đó.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, may mà Nhã Phương đưa cho anh ly sữa chứ không chắc miệng của anh ta phun ra lửa luôn rồi.

"Có ngon không?" Nhã Phương cố ý hỏi.

"Ngon lắm, sao em không ăn đi." Tuy cay nhưng mà công nhận đó là loại lẩu bán chạy nhất quán.

"Ăn chứ nhưng mà trước khi ăn, tôi muốn nói cho anh biết một chuyện." Nhã Phương nở một nụ cười rồi nhìn thẳng vào mặt anh ta.

"Chuyện gì thế?" Tên đó ngạc nhiên.

"Trịnh Khải bị dị ứng với sữa tươi cho nên anh ấy sẽ không bao giờ đụng vào sữa tươi dù chỉ là một giọt, nhưng mà lúc nãy anh đã uống hết nửa ly sữa luôn rồi còn gì." Nhã Phương bây giờ không biết nên vui hay nên buồn nữa đây.

"Sao?" Nghe xong vậy anh ta vô cùng bất ngờ.

"Anh đã tạo ra một vỏ bọc rất hoàn hảo nhưng anh nghĩ anh hiểu Trịnh Khải nhất sao? Nói đi, rốt cuộc anh là ai?" Nhã Phương trở nên nghiêm túc.

Trịnh Khải bất ngờ xuất hiện và nói cậu ta chính là Cao Bân Bân, cũng là một người bạn quen thuở nhỏ. Khi nghe Nhã Phương vạch trần anh ta, Trịnh Khải rất vui bởi vì đã lâu lắm rồi không gặp nhau mà Nhã Phương vẫn còn nhớ anh bị dị ứng với sữa tươi.



"Cao Bân Bân? Chẳng phải là bạn học chung với chúng ta sao? Sao anh lại nói dối anh là Trịnh Khải chứ? Rốt cuộc là anh có mục đích gì mà làm như vậy? Tại sao anh lại đến tìm tôi hả?" Nhã Phương quát lớn.

Thấy Nhã Phương đang rất tức giận, Trịnh Khải bèn vỗ nhẹ vào vai cô để trấn an lại tinh thần cho cô, dù sao đây cũng là chỗ đông người.

"Anh sẽ nói chuyện riêng với em sau, em với Trịnh Khải nói chuyện đi anh đi trước." Cao Bân Bân định chuồn đi.

"Khoan đã, Trịnh Khải anh về trước đi." Nhã Phương dõng dạc.

"Anh đợi em ở nhà, có gì thì gọi cho anh." Một giọng nói bất lực thốt ra, tuy hiện tại Trịnh Khải đang rất lo lắng cho Nhã Phương nhưng chỉ có thể chấp nhận một cách trầm lặng.

Sau khi Trịnh Khải rời đi, "Anh nói đi Cao Bân Bân."

"Anh xin lỗi vì đã nói dối em, thật ra anh rất thích em Nhã Phương à, tại hồi đó em với Trịnh Khải là một cặp, em thích Trịnh Khải như vậy anh làm sao dám tỏ tình với em chứ." Cao Bân Bân thỏ thẻ.

"Chỉ vì vậy mà anh giả mạo Trịnh Khải sao? Nếu mà Trịnh Khải kiện anh, anh có thể bị phạt tiền đó, anh định làm giàu cho anh ta à?" Nhã Phương không còn nghiêm túc nữa, nghe xong cây nói đầy ngây thơ ấy cô liền cười thầm, thì ra là vì thích cô cho nên anh ấy mới làm như vậy.

"Anh xin lỗi, anh biết em sống bên Pháp mười lăm năm, chắc chắn khi về nước em cũng không còn nhớ mặt cậu ấy nữa." Vẻ mặt của anh ta vẫn còn rất hớn hở.

"Sao anh dám chắc chắn?"

"Bởi vì Trịnh Khải đi du học có hai năm là cậu ấy đã trở về làm việc cho Hàn Thị rồi, còn em ở bên Pháp lâu như vậy, nếu không liên lạc thường xuyên làm sao em nhớ được mặt của cậu ấy chứ anh nói có đúng không vì thế mà khi em về nước, em đã không nhận ra cậu ấy vậy cho nên nên mới nhận nhầm anh đó." Xem ra tên Cao Bân Bân này chẳng có mục đích gì xấu hết, Nhã Phương cũng nhận thấy điều đó qua lời kể rất chân thành của anh ta. Sau khi về nhà, cô sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng với Trịnh Khải, như vậy thì Cao Bân Bân sẽ không vô duyên vô cớ bị kiện nữa và cô đã trấn anh khiến cho anh ta yên tâm phần nào.

Mọi chuyện đã được gỡ nút thắt, Nhã Phương đứng dậy định đi về thì Cao Bân Bân mở lời, "Em với Trịnh Khải đã chia tay nhau rồi, em có thể nào cho anh một cơ hội có được không?"

"Hiện tại tôi chưa muốn yêu ai hết, tôi cũng chỉ vừa mới ở Pháp về thôi, cho nên trước khi khi có người yêu thì tôi muốn tập trung vào cửa hàng thời trang của mình nhưng mà anh cũng đừng buồn, nếu muốn chúng ta vẫn có thể làm bạn." Nói xong cô vui vẻ rời đi.

Tuy Nhã Phương bây giờ đã khác xưa khá nhiều nhưng tính cách thân thiện với cô vẫn còn ở đó, chính sự dễ thương ấy mà có rất nhiều chàng trai chỉ mới tiếp xúc với cô thôi là đã thích cô ngay từ lần đầu gặp mặt rồi. Lần này chắc có lẽ Trịnh Khải sẽ phải nhọc nhằn để tìm cách níu kéo cô nàng này. Nhã Phương vừa về đến nhà đã gặp Trịnh Khải đang ngồi ở phòng khách với vẻ mặt đăm chiêu cùng với những sấp tài liệu để trên bàn.

"Sao giờ này em mới về?" Vừa nhìn thấy cô anh đã hỏi ngay.

"Bây giờ tôi đi đâu cũng phải thông báo với anh nữa hay sao?" Nhã Phương bây giờ chẳng còn nhân nhượng anh nữa rồi.

"Cao Bân Bân không tốt như em nghĩ đâu." Trịnh Khải vừa nói vừa thở dài.

"Tôi biết anh đã cho người điều tra anh ấy, nhưng anh ấy có tốt hay không, không đến lượt anh phán xét chỉ cần tôi thấy anh ấy tốt là được rồi, mặc dù anh ấy đã giả mạo anh nhưng anh ấy không hề có ý xấu gì hết, chỉ đơn giản là anh ấy thích tôi thôi." Nhã Phương giải thích.

Câu nói này vừa thốt ra đã mang ý chọc giận Trịnh Khải, đúng như vậy anh ta bắt đầu nổi điên lên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.