Lúc này Trịnh Khải đã tan làm về nhà. Xe của anh vừa dừng trước cổng thì đã có dì giúp việc ra nghênh đón. Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại mỗi Trịnh Khải, vợ thì đã về nhà mẹ đẻ rồi, lát nữa anh cũng sẽ qua bên đó để đón vợ cho nên anh đã kêu dì giúp việc về nhà nghỉ ngơi sớm. Hai vợ chồng này đặc biệt rất thương dì giúp việc, họ xem dì ấy như người thân trong nhà vậy, đương nhiên dì ấy là một người phụ nữ rất tốt bụng và chân thành.
Trước khi về, dì giúp việc vẫn không quên dặn, "À hồi chiều cô ấy đi mà quên mang theo thuốc, trời cũng đã tối rồi hay cậu chủ mang thuốc qua cho cô ấy uống đi."
"Hàn Uyên quên mang thuốc sao? Đưa đây để con đem qua cho cô ấy." Lúc này cả hai dì cháu vẫn rất bình thường.
Dì giúp việc vừa đưa thuốc cho Trịnh Khải xong, anh cầm lên nhìn và thấy hơi ngạc nhiên, anh bất giác hỏi, "Đây là thuốc trị kiệt sức à?"
"Dì cũng không rõ nữa nhưng cô chủ nói hình như là vậy." Tới đây mọi chuyện vẫn còn bình thường.
"Con cũng đã thấy nhiều loại thuốc trị mệt mỏi rồi nhưng hình như chưa thấy qua loại thuốc này bao giờ." Trịnh Khải vừa nhíu mày vừa lắc đầu.
"Dì cũng thấy nó lạ lắm, hay cậu chủ tra thử xem nó có đúng hay không." Dì giúp việc đề nghị.
Nghe lời dì giúp việc, Trịnh Khải đã đi vào bàn làm việc mở máy tính lên tra thử xem những loại thuốc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-ho-cua-anh/2583839/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.