Kì thực, Thẩm Ngôn Cố cũng không hiểu tại sao lại mời Giang Phú cùng chơi game được, hai người cũng không tính là quá thân, ngoài ra trên Wechat cũng chưa nhắn được tới hai mươi câu.
Anh cũng không biết tại sao lúc nãy lại có thể tự tin nói với Trần Quân là “Tôi sẽ mời thêm người”. Anh cứ nghĩ là nếu ấn vào nút mời người chơi cùng kia thì Giang Phú sẽ vào đội.
Ai mà ngờ được Giang Phú lại đồng ý.
Có thể vì gần đây dùng não hơi nhiều nên người có chút chậm chạp. Lúc Giang Phú rời khỏi căn phòng nhỏ thì Thẩm Ngôn Cố mới nhận ra là mình đã lấy quá nhiều đồ của Giang Phú rồi.
“Này, Giang Phú...” Thẩm Ngôn Cố nhìn bản đồ phía trên góc bên phải, thấy số 3 đã đi xa mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhiều.”
Giọng nói từ tính của Giang Phú truyền ra từ tai nghe: “Không cần.”
Có lẽ tác phong làm việc của bạn học nhỏ này là như vậy, nếu Giang Phú không xem chuyện này là to tát thì Thẩm Ngôn Cố cũng không nói nhiều nữa.
Trang bị đầy đủ tiến vào chiến trường, quay đầu lại Thẩm Ngôn Cố liền đụng độ một quân địch.
Anh ấn nút bắn, người này liền gục xuống. (bị knocked, hay bị nốc á:v)
Anh ấn thêm mấy lần nữa, người này liền biến thành cái hộp gỗ.
Đây chính là súng của Giang Phú đấy. Đỉnh chưa.
Khà khà.
“Cậu nhặt được súng chưa?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Thẩm Ngôn Cố đang hỏi Giang Phú, nhưng nói xong thì Trần Quân và Thang Thần đều trả lời.
Trần Quân: “Nhặt được rồi, dùng tạm thôi.”
Thang Thần: “Có, cướp được.”
Giang Phú không hề trả lời.
Thẩm Ngôn Cố liếm môi, để hai người kia không khó xử, vài giây sau anh gọi đích đanh, hỏi: “Giang Phú nhặt được súng chưa?”
Giang Phú lúc này mới trả lời: “Rồi.”
Giết thêm được mấy người, lúc này vòng bo cũng đến, bốn người họ kiếm xe chạy vào trong khu an toàn.
Trần Quân lái xe, Thẩm Ngôn Cố tìm người, khi lên đến đỉnh núi họ đều tìm một tảng đá để trốn.
Thẩm Ngôn Cố đang mở ống ngắm để nhìn, lúc này bên cạnh bỗng có người ngồi xổm chạy qua.
Anh nhìn bản đồ, là Thang Thần.
“Ngôn Cố, các cậu biết túi gà rán đó là của ai chưa?” Thang Thần nhỏ giọng hỏi anh.
Thẩm Ngôn Cố cất súng đi: “Không biết.”
Thang Thần còn nói: “Ngày mai tôi và mấy người bạn đi dạo phố, cậu muốn ăn không? Tôi mua cho.”
Thẩm Ngôn Cố không nói gì, còn Trần Quân ở bên kia giường ho khan, lại còn cười khẽ.
Thẩm Ngôn Cố liếc Trần Quân một cái, nói lại với Thang Thần: “Không cần đâu.”
Thang Thần lại tiến đến gần Thẩm Ngôn Cố, nói: “Không sao không sao, tôi cũng muốn ăn, mai mua cho cậu một phần.”
Trần Quân cười rộ lên: “Tôi nghe thấy rồi nha, tôi với Giang Phú có phần không?”
Thang Thần cười: “Đương nhiên là...”
“Có người.”
Giang Phú đột nhiên cắt ngang Thang Thần.
Vừa dứt lời, một tiếng súng nổ ra, thanh thông báo hiện Thang Thần đã bị hạ.
Cô bị bắn bể đầu.
Thẩm Ngôn Cố chạy ra phía sau tảng đá, vừa móc súng ra thì thanh thông báo hiện lên tiếp.
Thang Thần đã rớt thành hộp.
“Không cần gà rán nữa đâu.” Thẩm Ngôn Cố nói lại, cất súng đi, rút lui: “Giang Phú, hướng 345, đằng sau hai cục đá.”
Mới nói xong, trong tai nghe có một tiếng súng bắn tỉa, Giang Phú đã knock một người bên địch.
“Tuyệt vời!” Trần Quân la to.
Thẩm Ngôn Cố cười một chút, cũng nhỏ giọng khen: “Đỉnh.”
Thẩm Ngôn Cố chạy ra sau tảng đá khác, cũng knock một người, ba bọn họ liền chạy qua. Một trận giao chiến ác liệt.
Bên ta Trần Quân đã bị chết.
Bên địch bị diệt hoàn toàn.
“Đệt, thôi xem hai người đánh vậy.” Trần Quân thay đổi tư thế nằm cho thoải mái một chút.
Vòng bo ngày càng thu nhỏ lại, người cũng ít đi, Giang Phú lái xe chở Thẩm Ngôn Cố đi xung quanh kiếm người, dừng xe ở một chỗ khá đẹp.
“Cẩn thận dưới ngọn núi kia.” Giang Phú nói.
“Được.”
Thẩm Ngôn Cố trong game đang tập trung cao độ kiếm đầu người, bên ngoài giường bỗng có một cái đầu lấp ló tiến tới, Thẩm Ngôn Cố sợ đái ra máu. Đang tháng bảy cô hồn đó nha.
Dương Dương giường bên cạnh lúc này tự nhiên đi tới, xem xét cái gì đó.
Anh ngẩng đầu, thấy bên cạnh Diệp Lan cùng Trần Quân cũng đang xem điện thoại.
Thấy Thẩm Ngôn Cố nhìn sang bên này, Trần Quân liền nói: “Hai bọn tôi xem góc nhìn của Giang Phú.”
Thẩm Ngôn Cố ừm một tiếng, trong tai nghe lại có tiếng súng.
Giang Phú lại giết một người.
Thẩm Ngôn Cố lập tức nghiêm túc, cầm chắc súng trong tay, nhìn vòng bo ngày càng thu hẹp lại, mấy người bên quân địch tứ phương tám hướng chạy tới.
Hai người đứng trên đỉnh núi cao, dường như cả hai đều biết phải làm gì, ngoài việc báo vị trí thì cũng không nói gì khác, tiếng bước chân, tiếng súng và tiếng lựu đạn nổ vang khắp nơi.
Sau một trận chiến khốc liệt, màn hình lóe sáng, một chiếc hộp nhỏ rơi xuống.
“6! Quá trâu bò!” (6 trong tiếng Trung phát âm giống từ “đỉnh”.)
“Quá lợi hại!”
“Ăn gà rồi!” (Ăn gà trong PUBG bên Trung nghĩa là được top 1 – WINNER WINNER CHICKEN DINNER.)
Ba người trong phòng mỗi người khen một tiếng.
Thẩm Ngôn Cố cưởig nhẹ, sửa tai nghe một chút, nhỏ giọng nói: “Em chơi giỏi ghê.”
Giang Phú cũng nói nhỏ: “Anh cũng giỏi.”
Cũng muộn rồi, sau khi giương cup ăn mừng một lúc, bọn họ đều thoát ra sảnh chờ.
“Thôi nghỉ, không chơi nữa.” Sau khi đến sảnh chờ, Thẩm Ngôn Cố nói.
Sau đó, khi anh định bấm thoát game, một giọng nói quen thuộc vang lên trong tai nghe.
“Thẩm Ngôn Cố.”
“Hả?”
“Đi ngủ sớm một chút.”
Thẩm Ngôn Cố chột dạ: “Biết rồi.”
Mấy người đang đứng xung quanh cũng giải tán.
Trần Quân giường đối diện cất điện thoại, hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Cậu với Giang Phú là sao? Trốn tôi chơi lén với em ấy hả?”
Thẩm Ngôn Cố chui vào chăn ấm: “Không có, hôm nay là lần đầu tiên.”
Trần Quân không tin anh: “Lừa gạt ai đó? Chơi lần đầu không thể phối hợp tốt như vậy được, là câu chuyện chỉ anh và em biết thôi hả?”
Thẩm Ngôn Cố: “Lừa cậu làm gì, không có chính là không có.”
“Này,” Diệp Lan hỏi: “Các cậu lúc nãy chơi cùng Thang Thần như thế nào?”
Trần Quân liền hăng hái kể lại: “Các cậu biết không, lúc đang trong trận, cô ấy nói sẽ mời Thẩm Ngôn Cố gà rán, vừa nói xong liền bị...”
Thẩm Ngôn Cố trực tiếp cắt ngang: “Tôi từ chối rồi.”
Diệp Lan cười rộ lên: “Này, không biết Thang Thần cuối cùng là có ý gì? Đã biết cô ấy yêu thích tiểu Cố từ lâu, nhưng hình như vẫn chưa ra tay.”
“Đúng vậy,” Trần Quân cũng nói: “Mấy em năm nhất đang truyền nhau rằng cô ấy thích tiểu Cố nhưng vẫn chưa hành động gì cả, không nhanh là bị Thái Tiêu Tiêu cướp mất đó.”
Thẩm Ngôn Cố: “... Này, đừng nói lung lung.”
Dương Dương gia nhập hội bà tám: “Thái Tiêu Tiêu là em gái mà Thẩm Ngôn Cố đã đưa đi nhận phòng sao?”
Trần Quân ngạc nhiên, ngồi dậy: “Đúng vậy! Hôm qua tôi và tiểu Cố bỗng nhiên gặp, liền xin được thêm Wechat.”
Trần Quân liền giở chứng, giả giọng Thái Tiêu Tiêu: “Học trưởng, hôm đó em quên mất, em có thể thêm Wechat được không ạ?”
Thẩm Ngôn Cố nhận xét: “Không giống lắm.”
Dương Dương nghe xong, liền vỗ vỗ con sâu Thẩm Ngôn Cố trong chăn, hỏi: “Nói chuyện chưa?”
Thẩm Ngôn Cố: “Nói cái rắm.”
Dương Dương: “Hai người nói về rắm hả?”
Thẩm Ngôn Cố: “Cậu có bệnh hả?”
Thẩm Ngôn Cố liền lấy điện thoại ra, mở Wechat, Dương Dương xem qua thì cũng chỉ thấy hai đoạn tin nhắn.
Dương Dương: “Đàn anh tốt!”
Thẩm Ngôn Cố: “Tôi biết tôi tốt mà. Há há.”
Dương Dương: “Vậy có thích không?”
Thẩm Ngôn Cố ôm tym, bất lực nói: “Các cậu cũng thật là, ai nói chuyện với tôi một câu đều kêu thích, không phải như vậy mà, người ta còn bé, ngại nhắm.”
Ba người kia cười phá lên: “Được rồi, được rồi.”
Trần Quân nói tiếp: “Tôi thề tôi chỉ nói trong phòng thôi, còn ở ngoài sẽ không.”
Người khác nói câu này thì không sao, nhưng Trần Quân thì không.
Thẩm Ngôn Cố quạo lên: “Cậu mà sẽ không nói? Lúc nãy Thang Thần nói sẽ mua gà rán, là ai đã ba hoa chích chòe?” Càng nói Thẩm Ngôn Cố càng lớn tiếng: “Giang Phú cũng nghe đó!”
Trần Quân lớn tiếng cười rộ lên: “Xin lỗi xin lỗi! Đúng! Không! Thề! Sẽ không có lần sau! Được chưa?”
Thẩm Ngôn Cố: “Cậu tốt nhất nên là vậy!”
Bọn họ nháo nhào một lúc rồi lại yên lặng.
Trời đã khuya, mọi người cũng đã đi ngủ, bên ngoài tiếng lá cây xào xạc.
Thẩm Ngôn Cố đeo cái bịt mắt, nhưng lại suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra.
Anh mở Wechat của Giang Phú ra.
Nhắn một đoạn dài, anh hơi nghiêng đầu, nhíu mày một cái.
Viết cái gì vậy trời.
Xóa đi.
Sau đó anh viết “Không ngờ em lợi hại như vậy.”
Sau đó lại xóa đi.
Sau đó anh viết “Lúc nào rảnh chơi tiếp không?”
Sau đó lại xóa đi.
Viết, xóa, rồi viết, rồi xóa, rồi lại viết, rồi lại xóa, cuối cùng vẫn chưa viết được gì. Thẩm Ngôn Cố do dự, rốt cuộc có nên nhắn cho Giang Phú không.
Bấm loạn xạ trên màn hình một lúc, Thẩm Ngôn Cố đột nhiên thấy một tin nhắn mới được gửi đến.
Là của Giang Phú.
“Chưa ngủ sao?”
Thẩm Ngôn Cố cười cười, trả lời lại Giang Phú.
“Ngủ ngon.”
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Ngôn Cố thấy hình như mình hơi nóng.
Quạt trần thổi vù vù, nhưng còn nửa vòng nữa nó mới quay đến chỗ anh.
Có thể quay nhanh lên được không?
Khóa huấn luyện quân sự cũng dẫn kết thúc, và những lời phàn nàn của các sinh viên về nhà ăn trên vòng bạn bè và trong các cuộc trò chuyện cũng dần biến mất.
Lúc bốn người phòng 306 vừa ăn xong, bước ra ngoài liền thấy có một đoàn sinh viên năm nhất đến.
“Quao, may mà ăn sớm.” Trần Quân nhìn ra phía sau, nói.
Dương Dương: “Lúc nhúc một đám như con nít thế này, không biết có
nhận ai ra ai không.”
Thẩm Ngôn Cố: “Gặp nhiều thì quen thôi, mấy cậu cố lên.”
Dương Dương khoác vai Thẩm Ngôn Cố: “Cậu có quan hệ rộng thật. Lúc đó tôi tìm phòng thì chủ yếu là để gặp cậu.”
Diệp Lan: “Tôi cũng vậy.”
Trần Quân kinh ngạc: “Tôi cũng vậy, mỗi khi tìm tiểu Cố là người tụ lại thành một đám.”
Thẩm Ngôn Cố vì muốn giống mấy tên kia nên cũng nói: “Tôi cũng thế.”
Ba người kia: “Hừ!”
Thẩm Ngôn Cố: “Làm sao?”
Ba người kia cười phá lên, không ngờ tiểu Cố lại không muốn quét nhà như vậy, liền bỏ qua cho cậu ấy: “Không làm sao cả.”
Thẩm Ngôn Cố và Trần Quân muốn xuống cửa hàng dưới lầu mua ít đồ, Dương Dương và Diệp Lan về phòng trước. Thẩm Ngôn Cố không mua nhiều, chỉ mấy cây bút và quyển sổ.
Giờ này trong cửa hàng khá đông người, Trần Quân đưa hết đồ cho Thẩm Ngôn Cố cầm rồi vào trong kiếm thêm mấy món cần mua.
Thẩm Ngôn Cố đứng ở ngoài cửa, buồn bực móc điện thoại ra.
Đúng lúc đó Wechat của nhóm lớp có tin nhắn mới, Thẩm Ngôn Cố liền ấn vào xem tin mới nhất.
“ĐẸP TRAI VCL!!!”
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong đầu Thẩm Ngôn Cố liền hiện ra một bóng người.
Vì vậy, Thẩm Ngôn Cố liền ấn vào 165 tin nhắn chưa xem, màn hình lướt lên liên tục.
Đúng như dự đoán, là Giang Phú.
Là lớp phó gửi tới một cái video, trong đó là Giang Phú đang mặc bộ quần áo huấn luyện, rướn người đu xà.
Thẩm Ngôn Cố bấm vào video, âm thanh phát ra.
“... Nào, nào...”
Giang Phú không phải người duy nhất đang tập đu xà, vẫn còn một vài người nữa nên Thẩm Ngôn Cố nghĩ là đang trong giờ giải lao.
Đoạn video không dài, chỉ vài giây sau, mọi người đều bỏ cuộc. Chỉ còn lại Giang Phú vẫn bám trên thanh xà, đám người xung quanh cổ vũ cuồng nhiệt.
Giang Phú nhảy xuống, lúc tiếp đất có vô ý liếc qua camera một chút.
Vành mũ che đi ánh sáng mặt trời, để lại đôi mắt sáng ngời trong bóng tối của Giang Phú lọt vào trong camera.
Video kết thúc.
Thẩm Ngôn Cố nuốt nước miếng cái ực, muốn xem lại video, đột nhiên bị vỗ nhẹ vào đầu.
Anh tưởng là Trần Quân đã mua xong rồi, nhưng thực ra không phải vậy.
“MẸ NÓ HẾT HỒN!!!”
Thẩm Ngôn Cố đột nhiên sửng sốt.
Người đang đứng trước mặt đây không phải Giang Phú hay sao.
Thẩm Ngôn Cố vừa mới xem một đoạn video, không phải cái bình thường mà là video về Giang Phú, nhìn thấy người ta liền tắt điện thoại rồi cất vào túi quần.
“Ha ha, chào em.” Thẩm Ngôn Cố sợ mình cười giả trân quá, liền thêm mấy tiếng “ha ha ha.”
Nhưng mà căn bản là Giang Phú không quan tâm lắm, cũng không thấy Thẩm Ngôn Cố có gì khác thường, liền xoay người qua tủ lạnh mua nước.
Thẩm Ngôn Cố thấy vậy, thở dài một tiếng.
Cách một cánh cửa tủ lạnh, Thẩm Ngôn Cố nghe Giang Phú hỏi: “Bị hù rồi hả? Lá gan anh nhỏ như vậy sao?”
Thẩm Ngôn Cố lại cười ha ha, nói: “Không có, không phải.”
“Có muốn không?”
Giang Phú lấy một chai nước khoáng ra, hướng về phía Thẩm Ngôn Cố.
Thẩm Ngôn Cố cảm thấy nên uống một ít nước, gật đầu nói: “Muốn.”
Nhưng anh vừa mới đưa tay ra, Giang Phú liền lấy lại chai nước về.
Gì vậy?
Đùa anh hả?
Thẩm Ngôn Cố ngơ ngác nhìn Giang Phú lấy chai nước về.
Sau đó thấy Giang Phú vặn nhẹ nắp chai, mở nó ra.
Chậc, xin lỗi vì đã nghĩ xấu.
Thẩm Ngôn Cố tự cười giễu mình, đưa hai tay ra nhận lấy chai nước: “Cảm ơn em.”
Giang Phú lấy thêm một chai nữa trong tủ lạnh, đồng thời lấy điện thoại ra.
Thẩm Ngôn Cố cũng lấy điện thoại ra, muốn quét mã QR trên tủ lạnh, nhưng Giang Phú nghiêng người che mất mã QR đi.
Không đợi Thẩm Ngôn Cố, Giang Phú đã thanh toán cho hai chai nước khoáng.
Thẩm Ngôn Cố đành cất điện thoại: “Cảm ơn.”
Giang Phú mở nắp chai nước, Thẩm Ngôn Cố cũng mở ra theo. Khi vừa uống được một ngụm thì Trần Quân bước ra ngoài.
“Tôi khát quá, cho tôi một ngụm với.”
Trần Quân nói xong liền lấy chai nước của Thẩm Ngôn Cố, sau đó mới nhìn người đang đứng ở bên cạnh: “Giang Phú cũng ở đây hả.”
Thẩm Ngôn Cố cong mắt, chỉ Giang Phú cười, nói: “Giang Phú mời tôi đó.”
Trần Quân nghi hoặc, liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn Cố, chỉ là một chai nước thôi, cậu kể cái gì?
Nhưng bởi vì Giang Phú cũng ở đó nên Trần Quân không nói ra.
Chai nước được đưa gần đến miệng Trần Quân, liền có một chai nước khác đè lên cánh tay của hắn.
“Học trưởng.”
Trần Quân nhìn Giang Phú, hỏi: “Sao vậy?”
Giang Phú quay người lại, mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước khác cho Trần Quân.
Có một chai nước mới, Trần Quân liền vui lên, trả lại chai nước cũ cho Thẩm Ngôn Cố, cảm ơn Giang Phú một tiếng.
Trần Quân tay có chút mồ hôi, liền lau vào quần vài cái.
Chà, chặt thật đấy.
Được rồi, mở được chai nước mà tốn cả thanh xuân.
Giang Phú cũng đang đợi bạn học, đợi một lúc thì thấy bạn học từ trong cửa hàng đi ra.
Tuy rằng không quen biết nhưng Thẩm Ngôn Cố và Trần Quân vẫn được chào hai tiếng “học trưởng”.
Trên đường trở về ký túc xá, hai đàn em đi trước, hai đàn anh đi sau. Bốn giờ chiều ánh nắng không quá mạnh, con đường như được dát vàng, thơm mùi cỏ xanh.
Thẩm Ngôn Cố cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng của mình đang phủ lên người Giang Phú, cái đầu lắc lư trên lưng Giang Phú.
Thẩm Ngôn Cố qua bóng của anh thấy một lọn tóc của mình cong lên, liền đưa tay đè xuống.
Tuy nhiên, anh không bỏ tay xuống sau khi xử lí xong mà anh tiếp tục giơ tay lên.
Anh dùng bóng của ngón tay vẽ trên lưng Giang Phú, vẽ theo họa tiết trên trên áo, vẽ dọc vẽ ngang vẽ những nét nguệch ngoạc.
Vẽ và vẽ, cái bóng đi dọc theo cánh tay Giang Phú, rồi dừng lại tại mu bàn tay của cậu.
Giang Phú đung đưa cánh tay, cái bóng ngón tay của Thẩm Ngôn Cố lúc thì ở trên tay cậu, lúc thì ở trên mặt đất.
Một việc làm xàm xí, Thẩm Ngôn Cố cũng không biết mình đang làm cái gì.
Vừa định rút tay về, cánh tay Giang Phú liền dừng, lật bàn tay lại.
Bóng ngón tay của Thẩm Ngôn Cố đang đặt ở trên lòng bàn tay Giang Phú, chỉ cần cậu uốn cong ngón tay là có thể nắm chặt tay anh.
Thẩm Ngôn Cố sửng sốt, cất tay đi, không nghịch nữa.
Mặt trời sắp xuống núi rồi mà sao mặt anh nóng như vậy?
08h26
26/08/2021
Hơn 3000 từ ạ ༎ຶ‿༎ຶ ngồi dịch mà mún xĩu.
Anyways, cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình rất nhiềuuuuuuu ❤️❤️❤️❤️