Kì thực, Thẩm Ngôn Cố cũng không hiểu tại sao lại mời Giang Phú cùng chơi game được, hai người cũng không tính là quá thân, ngoài ra trên Wechat cũng chưa nhắn được tới hai mươi câu.
Anh cũng không biết tại sao lúc nãy lại có thể tự tin nói với Trần Quân là “Tôi sẽ mời thêm người”. Anh cứ nghĩ là nếu ấn vào nút mời người chơi cùng kia thì Giang Phú sẽ vào đội.
Ai mà ngờ được Giang Phú lại đồng ý.
Có thể vì gần đây dùng não hơi nhiều nên người có chút chậm chạp. Lúc Giang Phú rời khỏi căn phòng nhỏ thì Thẩm Ngôn Cố mới nhận ra là mình đã lấy quá nhiều đồ của Giang Phú rồi.
“Này, Giang Phú...” Thẩm Ngôn Cố nhìn bản đồ phía trên góc bên phải, thấy số 3 đã đi xa mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhiều.”
Giọng nói từ tính của Giang Phú truyền ra từ tai nghe: “Không cần.”
Có lẽ tác phong làm việc của bạn học nhỏ này là như vậy, nếu Giang Phú không xem chuyện này là to tát thì Thẩm Ngôn Cố cũng không nói nhiều nữa.
Trang bị đầy đủ tiến vào chiến trường, quay đầu lại Thẩm Ngôn Cố liền đụng độ một quân địch.
Anh ấn nút bắn, người này liền gục xuống. (bị knocked, hay bị nốc á:v)
Anh ấn thêm mấy lần nữa, người này liền biến thành cái hộp gỗ.
Đây chính là súng của Giang Phú đấy. Đỉnh chưa.
Khà khà.
“Cậu nhặt được súng chưa?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Thẩm Ngôn Cố đang hỏi Giang Phú, nhưng nói xong thì Trần Quân và Thang Thần đều trả lời.
Trần Quân: “Nhặt được rồi, dùng tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-anh-tu-lau/1105748/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.