Không biết bắt đầu từ lúc nào, trên dãy hành lang của tầng ba, Giang Ngôn không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Hạnh Tử nữa.
Lâm Tang giúp cậu gửi đề cương cho Lâm Hạnh Tử, cô lại nhờ Lâm Tang trả lại y nguyên cho cậu.
Có đôi khi, trên sân thể dục nhìn thấy cậu từ xa, không đợi cậu đến gần, cô đã kéo bạn xoay người bỏ đi.
Giang Ngôn ý thức được hình như cậu đã làm sai điều gì rồi.
Nhưng rồi cậu lại chẳng biết mình đã làm sai điều gì nữa.
Ngay cả Lâm Kha cũng bị vạ lây, cậu ta kém nhạy bén, qua mấy tháng mới bắt đầu phát hiện ra, nhưng nghĩ nát óc cũng không hiểu, “Thù làm gãy chân không đội trời chung, thế mà em gái tôi còn chẳng giận tôi, nhưng sao dạo này nó cứ nhìn thấy tôi là như thấy kẻ thù không bằng ý? Tôi có làm gì đâu nhỉ, ngoại trừ hôm nọ nhân lúc nó ngủ trưa lén ăn nốt que kem cuối cùng trong tủ lạnh ra, tôi không hề bắt nạt con bé. Giang Ngôn, cậu nhớ lại hộ tôi xem nào.”
Giang Ngôn nhìn sang khu lớp học đối diện sân thể dục, trầm mặc không nói gì.
Cậu biết giờ chào cờ mỗi tuần cô đều đứng ở cuối hàng, vì chủ nhiệm khối Mười cực kỳ thích gọi tên cô, cậu biết cứ thứ Tư hàng tuần, cô sẽ đến trường sớm hơn mọi ngày, tranh thủ lúc vắng người để mua một cái bánh bao nhân thịt gà trộn nấm, cô chỉ ăn duy nhất loại bánh bao đó. Cậu biết cô ghét nhất là môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-nui-xanh/1937423/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.