“Ba giờ sáng nay, công an thành phố đã thu giữ được hai tấn ma túy, cũng thành công bắt được hai mươi sáu người trong tổ chức buôn bán ma túy cộm cán suốt mười năm qua…”
Bản tin đang phát được một nửa thì từ bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Tuy tình hình sức khỏe của Giang Ngôn hồi phục khá nhanh, nhưng Lâm Hạnh Tử vẫn không cho anh hoạt động nhiều, cô đặt quả táo xuống, lau tay rồi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Lâm Húc Đông còn mặc nguyên bộ cảnh phục, vẻ mệt mỏi và tang thương trong mắt dần bị thay thế bởi nỗi vui sướng vào lúc gặp lại con gái.
“Bố…”
Lâm Húc Đông tháo mũ xuống, vừa cười vừa ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi, “Không sao, bố không sao.”
“Cục trưởng Lâm, nhiều nhất là hai mươi phút, hi vọng ông phối hợp.”
“Cảm ơn.”
Bốn người của tổ điều tra đi ra phía xa, ai nấy đều vô cùng nghiêm nghị, trong lòng Lâm Hạnh Tử chợt có một dự cảm chẳng lành, “Bố, bọn họ…”
“Vào trong nói.”, Lâm Húc Đông cười, “Giang Ngôn, vết thương thế nào rồi?”
Giang Ngôn ngồi dậy, “Khá hơn nhiều rồi ạ, cục trưởng… bố.”
Cửa mở, Lâm Húc Đông là sếp, là lãnh đạo, đóng cửa lại, ông cũng chỉ là một người cha mà thôi.
“Nằm đi, đừng ngồi dậy.”, trong suốt thời gian qua, đây là lần đầu tiên Lâm Húc Đông đến bệnh viện thăm, lúc trước chỉ gọi điện hỏi han tình hình sức khỏe của Giang Ngôn.
Ông đặt chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-nui-xanh/1937406/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.