“Con này đẹp thật đấy, mẹ nó chứ, vú cũng mềm này, anh em mình chơi trước đi?”
“Chơi cái con mẹ mày, giữ nó đấy mới ra điều kiện trao đổi được chứ, nó mà làm sao là cả lũ cùng xong đời, cởi trói ra cho tao!”
“…Anh Thủy… không cởi trói được đâu, ngộ nhỡ nó chạy mất thì làm sao?”
“Không cởi trói thì mày đút cơm cho nó nhớ? Chân cũng bị trói rồi còn chạy thế nào được? Cả đống người ở đây mà còn để nó chạy thoát, chứng tỏ lũ chúng mày đều là đồ bỏ đi.”
Gã đàn ông bị cụt mất một ngón tay chẳng hề giận, hắn vừa cười ha hả vừa cởi trói cho Lâm Hạnh Tử, sau đó lột miếng băng dính dán trên miệng cô ra.
Cảm giác như bị lột mất một lớp da, nhưng cả người tê dại chẳng còn cảm nhận được nỗi đau đớn, tấm vải bịt mắt được cởi ra, ánh sáng rọi vào chói mắt, cô mới biết thì ra trời đã sáng rồi.
Căn phòng không lớn, vài món đồ dùng cũ nát bị vứt bừa bãi, bếp lò than hun mặt tường thành một mảng đen kịt, dưới đất la liệt đầu lọc thuốc và rác rưởi.
“Cơm” được để trong một cái tô sắt, chỉ là gạo trắng nấu với mấy thứ lổn nhổn nhìn không ra là thứ gì, đôi đũa chiếc ngắn chiếc dài gác ở bên cạnh.
“Mày cho lợn ăn đấy à?”, người đàn ông ném đầu lọc thuốc, mất kiên nhẫn đạp vào chân gã kia một cái.
Lâm Hạnh Tử nhớ rõ giọng nói này, là người vừa rồi đi vào bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-nui-xanh/1937402/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.