“Cái gì? Cùng mất tích?”
“Chủ tịch… Thật xin lỗi, chúng tôi không ngờ Nghiêm Lực lại xảo quyệt như vậy. Trong núi không có tín hiệu, thiết bị theo dõi không dùng được, hắn lại hành động vào lúc trời tối, với lại, ngay từ thành phố Hải, tên cảnh sát họ Giang đã bám theo ráo riết, chúng tôi bị trở…”
“Thế thì giải quyết cả nó!”, Triển Thiên Hùng không còn kiên nhẫn nổi nữa.
Hàng giữ trong kho gần hai tháng, mỗi một ngày đều phải chịu tổn thất và nguy hiểm, Nghiêm Lực lại không rõ tung tích, nhà họ Triển đang rơi vào thế thụ động, chỉ hơi sơ suất một chút là sẽ thua lỗ hoàn toàn.
Triển Diễm sốt ruột đi vào văn phòng, ném điện thoại xuống mặt bàn, “Lâm Húc Đông không nghe điện thoại, có phải lão định phủi sạch quan hệ với chúng ta không?”
“Phủi sạch?”, Triển Thiên Hùng cười lạnh, đôi mắt vẩn đục già nua dưới cặp kính hiện lên vẻ thâm độc, “Hắn phủi sạch được sao? Chờ đến khi hắn biết thứ trong tay Nghiêm Lực là cái gì, hắn sẽ còn sốt ruột hơn chúng ta… Con đĩ Quý Thu Trì tỉnh chưa?”
“Không biết nữa, cũng chẳng rảnh mà quản cô ta.”, Triển Diễm sốt ruột, “Bệnh viện chưa báo tin gì, chắc là không chết được.”
“Tìm người canh chừng nó cẩn thận cho bố, nếu nó còn không yên phận…”
Triển Thiên Hùng còn chưa dứt lời, Triển Diễm đã hiểu ý lão ta. Một người nghiện ma túy xảy ra chuyện không may là việc quá bình thường, dùng một chút quan hệ là có thể che giấu được.
Triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-nui-xanh/1937395/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.