Một năm khó có dịp Lâm Kha gặp được Giang Ngôn, vì tính chất đặc thù của công việc, cho dù đã hẹn trước thì vẫn có thể có thay đổi đột xuất, thế nên lần này cả hai đều không định sẽ đi nghỉ ngơi sớm. Lý Thanh vào bếp làm thêm vài món đồ nhắm, mấy người đàn ông cả già cả trẻ say sưa uống rượu, nói chuyện phiếm.
Lâm Hạnh Tử uống thuốc xong là lại mơ màng buồn ngủ, cả người rã rời, thế nên xin phép về phòng nghỉ trước.
Mười hai giờ sẽ có pháo hoa, lúc này bên bờ sông hẳn là đã đông nghịt người. Hồi còn nhỏ, cô rất thích đến đó tận hưởng bầu không khí náo nhiệt, nhưng giờ thì lại muốn sự bình yên hơn. Cô thích cảm giác mình và những người mình thương yêu chỉ cách nhau có một cánh cửa, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng nói cười vui vẻ.
Đang lúc mơ màng, tiếng pháo nổ giòn giã giữa trời đêm, Lâm Hạnh Tử bừng tỉnh. Cô xuống giường, kéo rèm ra, bóng đêm được nhuộm thẫm bởi sắc màu lung linh, những bông tuyết trắng xóa lất phất giữa ánh lửa rực rỡ. Cô thầm nghĩ, Tết âm lịch năm sau, cô sẽ đón cả mẹ Giang lên đây.
Bên tai là những tiếng nổ ầm vang, khiến tiếng mở cửa khe khẽ chìm nghỉm.
Người đàn ông ôm lấy eo cô từ phía sau, cùng cô ngắm màn pháo hoa kéo dài hai mươi phút, cho đến khi đất trời trở về với sự tĩnh mịch, bóng đêm lại một lần nữa bao phủ cả thành phố.
“Năm mới vui vẻ.”
“Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-nui-xanh/1937384/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.