Tuy Lâm Hạnh Tử rất ít khi hỏi thăm chuyện công việc của Giang Ngôn, nhưng trong lòng cô hiểu, chuyến này anh đi có biết bao nguy hiểm. Mạng treo trên báng súng, nhận được mệnh lệnh, bất kể đang ở đâu, đang làm gì, cũng đều phải chấp hành vô điều kiện.
Cô không muốn làm liên lụy đến anh, cũng không muốn trở thành gánh nặng khiến anh phải quay đầu lại.
Có những lời đến đầu môi rồi lại chẳng thể nói ra được, chỉ có thể nghiền nát trong lòng.
Lâm Hạnh Tử mơ màng ngủ đến ba giờ sáng. Giang Ngôn không muốn đánh thức cô, động tác rời giường rất nhẹ nhàng, anh không bật đèn, quần áo cũng mang vào phòng tắm thay. Thật ra cô chưa ngủ hẳn, trong đầu có một dây cung kéo căng, làm sao mà ngủ nổi.
Giang Ngôn nhận được tin nhắn, lúc chuẩn bị rời đi, anh quay trở lại bên giường, bật đèn ngủ lên cho cô. Cô ngủ một mình hay sợ hãi, cho dù ngủ ở nhà mình cũng vẫn vậy.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Giang Ngôn mới phát hiện ra cô đã tỉnh rồi, hai mắt như bị sương mù che phủ.
Giang Ngôn xót xa, cuối cùng không nhịn được bèn cúi xuống ôm cô. Anh tháo nhẫn cưới ra, đặt vào tay Lâm Hạnh Tử, “Sợ đánh rơi mất, em giữ giúp anh trước nhé.”
“Được.”, Lâm Hạnh Tử dụi mắt, “Anh đi đi, đừng để muộn.”
Chu Phong báo cho Giang Ngôn địa điểm gặp mặt của hai người làm trung gian: Tầng ba của một quán cà phê nằm ở đoạn ngã tư đường, nơi đó bốn phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-nui-xanh/1937364/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.