Gần đến cuối năm, những kẻ thiếu tiền thường cố nghĩ đủ cách để kiếm ra tiền.
Giang Ngôn cùng đồng đội theo dõi ba ngày ở một quán bi-a mới tóm được hai tên đang giao tiền, giao hàng. Hôm đó mưa to, lúc bắt người tất lẽ sẽ làm ảnh hưởng đến những khách chơi bi-a khác, tên đang giữ ma túy hẳn nhiên là một kẻ lõi đời, trong lúc chạy trốn đã vứt hàng đi, sau khi vật chứng bị ném xuống cống nước, thật sự rất khó để tìm được.
Bị đưa về cục cảnh sát thẩm vấn một lúc lâu, cả hai tên vẫn giả vờ hồ đồ khai vòng vèo, sống chết vẫn chỉ nói mình không biết gì.
“Đừng coi thường mấy thằng le ve chạy việc vặt, bọn nó biết rõ ràng trong đội mình có bao nhiêu thành viên, cũng hiểu rõ quy trình làm việc ở đây, biết chúng ta không có bằng chứng thì sẽ chẳng làm được gì bọn nó.”
“Thẩm vấn mãi mà không có kết quả, phải thả người thôi.”
“Vất vả lắm mới tóm được, thế mà lại không bắt được cả vật chứng, mẹ nó chứ, tức quá đi mất!”
“Lúc đấy đều tại tôi, tại tôi quá sơ ý, không đề phòng thằng ôn con đấy sẽ dùng chiêu này.”
“Đội trưởng Giang.”, có một người gọi to, “Đội trưởng Chu cho gọi anh vào văn phòng ông ấy.”
Giang Ngôn đứng dậy, vỗ vai người đồng đội, “Các cậu nghỉ một lát rồi ăn cơm đi, để người đấy tôi thẩm vấn cho.”
Hai tên kia chẳng phải là lần đầu tiên đến cục cảnh sát, không dùng chút tiểu xảo thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-nui-xanh/1937350/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.