Lâm Hạnh Tử bị mất điện thoại, ảnh hưởng khá nhiều đến công việc. Vừa quay về thành phố Hải, cô lập tức bận tối mặt tối mũi, còn Giang Ngôn cũng gần như ngày nào cũng phải tăng ca đến tận khuya.
Bề ngoài thành phố Hải là nơi phồn hoa đẹp đẽ, nhưng thật ra lại là một thành phố của thuốc phiện.
Vì điều kiện địa lý ưu việt, từ năm này qua tháng nọ đã hình thành nên một mạng lưới giao dịch ma túy dày đặc, cũng bởi thứ này nhanh ra tiền, có người nói, đã từng nếm thử cảm giác kiếm tiền từ ma túy thì chẳng ai là không sinh lòng tham.
Cấp trên cử một tổ công tác mười người đến thành phố Hải để trợ giúp điều tra. Giang Ngôn chủ động xin gia nhập tổ điều tra, Chu Phong không ngăn được, cũng không có lập trường để ngăn Giang Ngôn, bởi anh là nhân tố xuất sắc nhất, kinh nghiệm phong phú, lại am hiểu về công nghệ thông tin. Thật ra, anh là sự lựa chọn thích hợp nhất. Có điều, thời điểm danh sách được gửi lên trên để xin phê duyệt, tên của Giang Ngôn lại bị loại bỏ.
“Cục trưởng Lâm.”, Giang Ngôn đứng thẳng, giơ tay chào ông.
Ở đơn vị, nên câu nệ một chút.
“Từ ngày đầu tiên nhậm chức tôi đã theo dõi nhóm người đó, thế nên rất hiểu chúng, cũng tình nguyện phối hợp với tổ công tác, xin phê duyệt đề nghị của tôi.”
Lâm Húc Đông đóng cửa ban công lại, vỗ vai anh rồi nói: “Giang Ngôn à, tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng cậu không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-nui-xanh/1937336/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.