🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lần này đến tháng Trâu Mông không bị đau bụng, nhưng Hạ Vũ Châu vẫn chăm sóc cô như người bệnh, sau khi bảo cô nằm xuống liền đi nấu nước đường đỏ cho cô.

Trâu Mông không thích đường đỏ, cũng không thích nước gừng. Cứ việc Đường Lâm nói thời gian hành kinh uống chút nước ấm là được, nước đường đỏ vốn dĩ chẳng có tác dụng gì. Nhưng Hạ Vũ Châu vẫn muốn làm chút nước gì đó ngọt, uống còn đỡ hơn nước đun sui để nguội.

"Cậu chủ, cậu đang làm gì vậy?" Phòng thím Lưu ở dưới tầng một, mơ hồ nghe thấy tối muộn rồi mà trong phòng bếp vẫn còn lách cách lang cang, còn tưởng nhà có trộm.

"Thím Lưu, cháu muốn nấu nước đường đỏ cho Trâu Mông, cháu sợ lát nữa bụng cô ấy không thoải mái."

Thím Lưu biết hai người họ ở chung một phòng, kỳ nghỉ quốc khánh lúc bà quét dọn nhà cửa liền phát hiện, trong phòng cùng trên giường của cậu chủ đều có tóc dài của nữ sinh, căn phòng dành cho khách không hề có dấu vết đã từng ở qua.

Đều là thiếu niên thiếu nữ trong thời kỳ nhiệt huyết, ở chung một chỗ sẽ xảy ra chuyện gì, thím Lưu là người từng trải. Nhưng bà cũng tin tưởng nhân cách của cậu chủ nhà mình, tin tưởng vào nhân phẩm của Trâu Mông, nhất định sẽ không gây ra họa lớn.

"Cậu chủ để tôi làm cho." Thím Lưu vén tay áo chuẩn bị làm.

"Thím cứ hướng dẫn cháu là được rồi, để cháu tự làm." Hạ Vũ Châu khăng khăng muốn tự tay nấu.

Thím Lưu cảm thán, Trâu Mông đúng là lá bùa trấn áp Hạ Vũ Châu.

"Vậy làm khoai môn hoa quế đi, có khoai gọt sẵn rồi, món này ngọt ngọt lại ấm uống rất thoải mái."

"Được, vậy thím hướng dẫn cháu làm đi."

Nguyên liệu nấu ăn đều đã có sẵn, thím Lưu ở bên cạnh hướng dẫn từng bước một, Hạ Vũ Châu nấu cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Hạ Vũ Châu thả vào ba miếng khoai lại cảm thấy hơi ít, định cho vào thêm hai miếng nữa.

"Cậu chủ, đủ rồi." Thím Lưu ngăn anh lại: "Tiểu Mông tiểu thư ăn ít, hơn nữa cái này lại nhiều tinh bột, buổi tối ăn nhiều quá sẽ dễ bị trướng bụng."

Hạ Vũ Châu cảm thấy có lý: "Vậy cháu nấu canh nhiều một chút, cô ấy thích uống canh."

Rất nhanh một bát chè khoai môn hoa quế đã được làm xong, Hạ Vũ Châu nếm thử một chút, không phải ngọt lắm, anh lại bỏ thêm một muỗng đường.

Thật ra Trâu Mông rất thích đồ ngọt, nhưng chỉ thích ngọt bình thường, cho nên loại chè đường đỏ có thêm mấy hương vị kỳ lạ này không phải sở trường của cô.

"Thím mau đi ngủ đi, muộn lắm rồi."

"Cậu chủ cũng ngủ sớm đi đấy." Thím Lưu gật đầu: "Lát ăn xong thì cứ để ngoài cửa, sáng mai tôi dọn."

Hạ Vũ Châu đáp lời, bưng nước đường đi lên lầu.

Thím Lưu nhìn theo bóng dáng của anh mà lắc đầu cười, không ngờ rằng cậu chủ cũng có một ngày biết săn sóc quan tâm người khác như vậy.

"Nào, em uống một chút đi." Hạ Vũ Châu đỡ cô ngồi dậy.

Trâu Mông cảm thấy mình như quay lại mấy ngày đang nằm viện vậy: "Em tự uống được mà."

"Em không thoải mái mà, để anh cầm cho." Hạ Vũ Châu rất hưởng thụ cảm giác được đút cho cô ăn cái gì đó.

"Em thấy ổn mà, có thấy không thoải mái chỗ nào đâu."

"Vậy uống nhiều một chút, phòng hờ."

"..." Trâu Mông không lay chuyển được anh, cũng may nước đường lần này dễ uống: "Anh cũng ăn hai miếng đi, một mình em ăn không hết."

"Vậy em đút cho anh."

Có nhiều lúc Hạ Vũ Châu rất trẻ con. Nhưng anh biết Trâu Mông không cưỡng lại được dáng vẻ này của mình.

Trâu Mông chuẩn bị cầm lấy bát nước, Hạ Vũ Châu nghiêng tay: "Dùng miệng..."

"..." Thật là trẻ trâu quá đi mất.

Khoai môn mềm mại, răng khẽ cắn cái đã bở ra, Trâu Mông chỉ có thể ngậm lấy một ít rồi đưa đến bên miệng anh. Hạ Vũ Châu hôn lên môi cô, đầu lưỡi duỗi vào, vòng quanh quấn lấy lưỡi cô một hồi rồi câu lấy miếng khoai vào trong miệng mình.

Trâu Mông chép chép miệng, đều bị anh quấy nát, nhưng cô không cảm thấy ghê tởm.

"Ngon lắm." Hạ Vũ Châu nói: "Anh còn muốn ăn nữa."

"Không cho." Trâu Mông múc nốt một viên cuối cùng bỏ vào miệng.

Hạ Vũ Châu thấy cô đáng yêu gần chết: "Vậy em uống canh đi."

Trâu Mông uống một bát lớn nước đường, nửa đêm bụng trướng lên. Cô vừa động thì Hạ Vũ Châu cũng dậy theo.

"Em sao vậy? Không thoải mái sao?" Hạ Vũ Châu khẩn trương, đứng dậy theo cô.

"Không có, uống nhiều nước quá nên em buồn đi vệ sinh thôi."

Đêm nay Hạ Vũ Châu không ngủ say nhưng cũng chẳng tỉnh táo, dáng vẻ của anh rất đáng yêu, Trâu Mông nhịn không được mà hôn lên môi anh một cái rồi mới đi vào nhà vệ sinh.

Hạ Vũ Châu sửng sốt, chờ Trâu Mông trở về anh cũng chưa hoàn hồn lại được.

Đây là lần đầu tiên Mông Mông chịu chủ động hôn anh, tim anh đập nhanh tới nỗi sắp vọt ra ngoài đến nơi rồi.

"Mông Mông..." Trâu Mông vừa nằm xuống đã bị anh ôm lấy: "Em hôn anh."

"Ừm..." Giữa hai người vẫn luôn là anh chủ động, nhưng Trâu Mông cũng không ngờ rằng hóa ra đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.

"Để chúc mừng..." Hạ Vũ Châu dí sát vào cô: "Em hôn thêm cái nữa đi."

Trâu Mông cười, chịu đựng cơn buồn ngủ mà cùng anh thân thiết một hồi lâu.

-

Hạ Vũ Châu mua cho cô rất nhiều quần áo, có lẽ là cộng gộp số quần áo từ bé tới lớn của cô cũng chẳng được nhiều như vậy. Trâu Mông nhìn phòng để quần áo, quần áo của cô sắp nhiều gấp đôi của Hạ Vũ Châu rồi.

Trâu Mông thở dài, cô không có tiền nhưng không phải không biết, số quần áo này đều là của những nhãn hàng đắt đỏ xa xỉ.

Hạ Vũ Châu sợ cô không nhận nên đã chọn đồ của những hãng khá bình dân.

"Áo khoác mùa đông không cần ngày nào cũng phải thay, anh đừng mua cho em nhiều vậy." Trâu Mông biết anh muốn tốt cho cô, nhưng những thứ này quá đắt.

"Vậy mỗi ngày đổi một bộ, ai quy định mùa đông không được mỗi ngày thay một cái chứ?"

"Nhưng nó đắt quá." Trâu Mông nhìn anh: "Hơn nữa mặc như vậy đi học cũng không hợp, nhỡ đâu làm hỏng hay bị bẩn chắc em sẽ đau lòng chết mất."

"Mông Mông." Hạ Vũ Châu ôm lấy cô: "Quần áo để làm đẹp cho người, là để mặc, làm gì có chuyện đi học mà không được mặc đồ đẹp? Mông Mông, em xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, hiểu không?"

"Anh làm như vậy em thấy áp lực lắm."

"Không cần áp lực, em phải nhận lấy một cách thản nhiên, tốt nhất còn phải đòi hỏi nhiều hơn nữa."

"Anh đều đưa cho em những thứ tốt nhất rồi, em còn muốn cái gì nữa chứ?"

"Thế này đã là gì." Lúc trước Hạ Vũ Châu nghe nói con gái rất phiền phức, động tí là đòi hái sao hái trăng, đến bây giờ chính bản thân yêu đương, anh chỉ cảm thấy bực bội...

Sao Trâu Mông còn chưa bảo anh hái trăng hái sao vậy?

-

Nhậm Giáng Nhã cũng nhận ra quần áo trên người Trâu Mông đều có giá trị xa xỉ.

"Haizz." Trâu Mông thở dài: "Mình áp lực quá."

"Này có gì mà phải áp lực? Cậu quen với cậu ta chính là hời cho cậu ta quá rồi." Nhậm Giáng Nhã biết cô đang lo lắng cái gì: "Thật ra yêu đương chính là trả giá cho nhau, Hạ Vũ Châu bù đắp vật chất cho cậu vì cậu ta nhận được sự thỏa mãn ở mặt tinh thần từ phía cậu mà. Cậu không cần quá bận tâm về chuyện này đâu."

Trâu Mông cười: "Sao cậu chưa yêu bao giờ mà lại hiểu nhiều vậy?"

Nhậm Giáng Nhã đỏ mặt: "Kinh nghiệm của mình phong phú mà."

"Cậu đỏ mặt cái gì? Thích người nào rồi đúng không?"

"Cậu đừng nói bậy."

"..." Trâu Mông biết rằng mình đã đoán đúng: "Ai vậy, mình có quen sao?"

Nhậm Giáng Nhã lại im lặng.

"Ai thế?" Trâu Mông suy đoán: "Là lớp trưởng hay lớp phó thể dục?"

"Gì chứ? Cậu đừng đoán bừa, không có chuyện đó đâu."

Trâu Mông cũng không nóng vội dò hỏi, dù sao lát nữa cô nàng sẽ tự khai sạch thôi.

Quả nhiên không lâu sau, Nhậm Giáng Nhã truyền đến một tờ giấy nhỏ.

"Cậu còn nhớ vị bác sĩ đã chữa trị cho cậu lúc ở trong viện không?"

"Bác sĩ Đường?"

"Ừm...hồi Tết mình có đi theo ba mẹ dự tiệc, gặp được anh ấy ở đó."

Sau khi tờ giấy truyền qua, Nhậm Giáng Nhã không viết gì nữa, Trâu Mông quay sang nhìn cô nàng, vô nàng cắn cán bút, Trâu Mông cũng không giục mà cúi đầu tiếp tục học bài.

Sau khi tan học, Nhậm Giáng Nhã lại chủ động nói với cô: "Thật ra cũng không thể nói là thích, nhưng mình cảm thấy anh ấy...ừm...ôn tồn lễ độ, tri thư đạt lễ, ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm quân tử..."

"Khoan đã..." Trâu Mông cắt ngang mấy câu thành ngữ của cô nàng: "Cậu đang nói về bác sĩ Đường?"

"Đúng vậy, anh ấy có quen với ba mẹ mình, bữa tiệc hôm đó trên người anh ấy tản ra loại mị lực của những người đàn ông thành thục..." Nhậm Giáng Nhã nhìn cô: "Cậu không hiểu đâu."

Trâu Mông nhớ lại bác sĩ Đường, thấy anh ta cũng có gọi là thành thục: "Nhưng anh ấy hơn cậu nhiều tuổi lắm."

"Thế thì sao, như vậy mới có sức hút."

Trâu Mông không đành lòng vạch trần cô nàng, người chuyên gia cãi nhau một cách trẻ trâu với Hạ Vũ Châu mà cô nàng cũng gọi là có sức hút quyến rũ sao?

-

Kỳ nghỉ qua đi chính là kỳ thi cuối cùng của năm lớp 12, năm nay ăn tết sớm, giữa tháng 1 nhà trường đã cho học sinh nghỉ đông.

"Chắc là sẽ thi tốt chứ?" Trước khi xuống xe, Trâu Mông hỏi Hạ Vũ Chây.

"Không nhất định." Hạ Vũ Châu chỉ vào miệng mình: "Em cho anh chút động lực đi."

"Đừng đùa...chú Kha đang ở đây đó." Trâu Mông vừa nói xong, tấm ngăn đã được kéo lên.

"..."

"Bây giờ có thể cho anh chút động lực chưa?" Hạ Vũ Châu cười hỏi cô.

Trâu Mông tiến đến hôn một cái, vừa định rời đi thì đã bị anh ấn gáy gia tăng nụ hôn này.

Một nụ hôn sâu kết thúc, Hạ Vũ Châu chống lên trán cô: "Nếu anh thi tốt thì em có thể thưởng cho anh không?"

"Thưởng cái gì?" Trâu Mông nhỏ giọng hỏi.

"Em đoán xem?" Hạ Vũ Châu dùng chóp mũi cọ vào mũi cô: "Nếu có thể lọt vào top 10 thì để anh làm em? Nhé?"

"Anh cứ được vào top 10 đã rồi nói sau." Trâu Mông cảm thấy anh rất tự tin, cũng biết rõ anh có bản lĩnh này.

Thành tích của kì thi cuối kì được công bố trước khi nghỉ mấy ngày, năm nay vì mấy học sinh trường khác có áp lực quá lớn nên xảy ra không ít chuyện, trường học tập trung cổ vũ tinh thần, bồi dưỡng tâm lý cho học sinh, đồng thời cũng giảm bớt áp lực cho khối 12, năm nay nghỉ đông không cần phải học bù.

Độ khó của kì thi cuối kì ở Tư Trung rất cao, ngày công bố bảng thành tích có người mừng có người buồn, Trâu Mông nhìn thành tích của mình trước, vẫn là người đứng đầu khoa văn. Cô lại nhìn sang bảng của khối tự nhiên.

Sau khi đi ra từ trong đám người, cô thấy Hạ Vũ Châu đứng ở phía sau.

"Anh xem điểm của anh chưa?" Trâu Mông hỏi.

Hạ Vũ Châu lắc đầu: "Nhưng nhìn sắc mặt của em là anh biết nó không quá kém rồi."

"Ừm...đứng thứ 9."

Hạ Vũ Châu cười, nhẹ giọng nói: "Bạn gái dạy tốt, hơn nữa còn cổ vũ tinh thần hứa sẽ thưởng, sao anh dám thi không tốt được?"

Trước khi đưa cô về lớp, Hạ Vũ Châu nói: "Tan học chúng ta đi siêu thị."

Trâu Mông gật đầu: "Ừm, anh muốn mua gì sao? Không phải bình thường đều là thím Lưu mua à?"

"Bao dùng hết rồi, không thể nhờ thím ấy mua cho được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.