Nhậm Giáng Nhã nghe được thì có chút tức giận, muốn đứng lên chất vấn Hạ Vũ Châu thì bị Trâu Mông giữ lại, cô lắc đầu: "Tiểu Nhã, không cần đâu."
"...Chúng ta đi thôi." Nhậm Giáng Nhã vừa nhìn là đã biết cô sắp khóc, vội vàng kéo cô ra ngoài.
Trâu Mông như mất hết hồn vía, bị Nhậm Giáng Nhã kéo ra ngoài cửa. Một đoạn đường ngắn từ chỗ ngồi ra đến cửa đã khiến Trâu Mông hao hết sức lực, ra ngoài rồi mới có thể dựa vào tường hòa hoãn một chút.
"Mông Mông, xin lỗi cậu." Nhậm Giáng Nhã có chút tự trách, cô không nên ép Trâu Mông tới đây.
Trâu Mông thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn Nhậm Giáng Nhã: "Anh ấy quên mình rồi."
Cô đã nghĩ ra rất nhiều tình huống gặp lại Hạ Vũ Châu, tốt nhất là anh vẫn còn yêu cô, mà tệ nhất chính là anh hận cô. Trâu Mông tình nguyện nghe anh nói những câu độc ác sắc nhọn nhất với mình, còn tốt hơn nghe anh hỏi nhẹ một câu "Trâu Mông là ai?".
"Không phải đâu, cậu ta..." Nhậm Giáng Nhã còn chưa nói xong thì trên hành lang xuất hiện một thân ảnh.
Hạ Vũ Châu từ trong phòng đi ra, lập tức đi về phía hai người.
"Hạ Vũ..." Nhậm Giáng Nhã vừa mở miệng thì anh cũng đi qua hai người, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Trâu Mông nhìn theo bóng lưng của anh đã đi xa, vừa quen thuộc lại lạnh nhạt đến nỗi xa lạ. Cô nhìn Nhậm Giáng Nhã rồi cười khổ, so với khóc còn khó coi hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-tot/2798800/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.