Một năm sau, Tống Tuệ Kiều đến sân bay tiễn Tần Lãng. 
Hiện tại cậu muốn đến Anh Quốc làm sinh viên trao đổi ở học viện nghệ thuật hoàng gia. Mà cô với tư cách là quán quân của cuộc thi hát nên bắt buộc phải ở lại Bắc Kinh tham dự khóa huấn luyện chuyên nghiệp của một công ty, để chuẩn bị ra mắt album đầu tiên trong đời của bản thân. 
Tuy là trước đây một người ở Bắc Kinh một người ở Thượng Hải, nhưng chỉ cần ngồi xe lửa mấy tiếng thì đã có thể gặp mặt. Nếu không ngại vất vả thì cuối tuần nào cũng có thể gặp nhau. Nhưng hiện tại muốn gặp nhau nhất định phải đi máy bay lại còn tốn rất nhiều thời gian…. Tình huống bất ngờ thay đổi, cả hai đều quyến luyến không nỡ rời xa nhau. 
Tống Tuệ Kiều siết chặt eo cậu, tủi thân mà khóc. Nước mắt bên dưới kính râm không ngừng rơi xuống, lấp lánh dưới ánh đèn ở sân bay. 
Tần Lãng thấy có gì đó không đúng lắm, nhẹ nhàng đẩy cô ra mới phát hiện cô đang khóc. Mặt mũi giàn giụa nước mắt, cậu lại lần nữa ôm cô vào lòng không ngừng dỗ dành: “Bảo bối ngoan nào, bảo bối ngoan không khóc nha. Bảo bối mau nín đi, anh sẽ sớm trở về với em được không!” 
Sau khi dỗ dành cô xong cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. 
“Sau khi anh đi em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt biết không?” 
“Em biết rồi.” 
“Đúng giờ thì phải ăn cơm, nhất định không được giảm cân. Dù sao em cũng không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-ngot-ngao/272657/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.