Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Tống Tuệ Kiều nhập học vào một trường đại học ở Thượng Hải, còn Tần Lãng cũng nhập học vào học viện mỹ thuật trung ương như cậu mong muốn.
Tuy Bắc Kinh và Thượng Hải cách nhau khá xa, nhưng cô vẫn cảm giác như cậu luôn ở cạnh bên.
Đại học năm nhất cô còn chưa được về lại thủ đô lần nào thì Tần Lãng đã sớm quen cửa quen nẻo với trường của cô. Rõ ràng hai người cũng bằng tuổi nhau, vậy mà cậu luôn coi cô như cô bé lo cô bị lạc, lo cô mệt quan trọng nhất là lo cô tốn tiền. Vì vậy chỉ cần cậu có thời gian rãnh thì sẽ lập tức đến Thượng Hải. Gia đình cậu cũng chỉ thuộc dạng khá giả, phí sinh hoạt cũng không thể tùy tiện xài thật phung phí nên chỉ có thể đi xe lửa đến thăm cô. Đôi khi là những ngày nghỉ ngắn như quốc tế lao động, cậu phải ngồi xe lửa cả đêm mới gặp được cô. Vừa gặp còn chưa được một ngày cậu lại phải đi xe lửa quay trở về.
Rõ ràng là có thể call video với nhau, nhưng cậu cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Chỉ cần có thể nhìn thấy cô, chạm được vào mặt cô thì tinh thần cậu sẽ lập tức tươi tỉnh hẳn lên. Có điều quầng thâm dưới mắt cũng không thể biến mất.
Cô có chút đau lòng, cô muốn cậu đi đi lại lại ít hơn. Dù sao thì nghỉ hè và nghỉ đông cũng có nhiều thời gian gặp nhau.
Nhưng Tần Lãng chỉ nắm chặt tay cô cười nói: “Anh bị bệnh, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-ngot-ngao/272655/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.