Bạch Chỉ chỉ biết lúc nhỏ mình bị người bắt đi tại ga tàu ở Bắc Kinh, còn chi tiết cụ thể thế nào thì cậu đã không còn nhớ gì nữa. 
Cậu và Tạ Tư Cẩn cùng nhau điều tra nửa tháng nhưng không thu hoạch được manh mối nào. 
Một tuần nữa trôi qua, Bạch Chỉ lướt thấy ảnh đi trượt tuyết trên mạng xã hội của Bạch Hòa Gia, cậu thử nhắn tin muốn học hỏi chút kinh nghiệm. 
Bạch Hòa Gia lập tức đồng ý, lập nhóm chat thêm cả bố mẹ cô vào. 
Bạch Chỉ: "..." 
Lý Quỳnh Hoa nhắn lại rất nhanh: [Ồ, Bạch Chỉ?] 
Bạch Lâm Hải: [?] 
Bạch Hòa Gia: [Anh Bạch Chỉ đang tìm bố mẹ ruột, hai người giúp đỡ được không ạ?] 
Bạch Chỉ kể sơ lược rồi hỏi: [Cháu muốn hỏi xem có cách nào hiệu quả không ạ?] 
Lý Quỳnh Hoa: [Không có cách nào hữu ích đâu, chỉ có thể mò mẫm từng bước mà thôi, tìm được manh mối thì mới hiệu quả.] 
Bạch Chỉ: [Vâng cháu hiểu rồi.] 
Lý Quỳnh Hoa: [Đây là cuộc chiến trường kì, đừng vì tìm họ mà làm lỡ dở cuộc sống bây giờ, dù sao cô chú tìm thằng cả hai mươi năm nhưng vẫn chẳng thể tìm ra tung tích.] 
"..." 
Bạch Chỉ chợt nhớ ra, cậu cũng bị lạc bố mẹ hai mươi năm. 
Cậu hỏi: [Anh của Hòa Gia lạc ở đâu thế ạ?] 
Lý Quỳnh Hoa: [Bảo mẫu dắt nó đi chơi công viên, lơ đãng một lát đã để thằng bé lạc mất.] 
Bạch Chỉ: [Ở Bắc Kinh phải không cô?] 
Lý Quỳnh Hoa: [Ừ.] 
Bạch Chỉ có một dự cảm, nhưng lí trí bảo rằng suy nghĩ này của cậu giống như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-khong-co-truy-anh/1047759/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.