Cũng trong lúc đó, trường quay bên kia. 
"Bạch Chỉ này." Từ Trân nín nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy can đảm hỏi một câu: "Cậu và thầy Tạ cãi nhau à?" 
Tạ Tư Cẩn đang nói chuyện với Mao Văn Thành, dường như anh có liếc mắt về phía này, nhưng chỉ hờ hững gật đầu rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. 
Bạch Chỉ cụp mi, ánh mắt lại tối thêm. 
Tạ Tư Cẩn chính là người như thế, khi anh đối xử nghiêm túc với cậu thì ân cần tỉ mỉ đến mức khiến cậu ảo tưởng mình là cái rốn của vũ trụ. 
Song, một khi anh đã quyết tâm phớt lờ ai thì lại giống như gạch bỏ tên người đó khỏi thế giới của mình. 
Mấy ngày qua đi, sau khi bọn họ kết thúc cảnh quay, gần như hai người không hề nói với nhau lời nào. 
Tạ Tư Cẩn không còn để ý tới việc cậu ăn gì, gặp chuyện gì vui, thậm chí không còn phụ đạo diễn xuất riêng cho Bạch Chỉ nữa. 
Trước giờ Bạch Chỉ không biết, thì ra bị Tạ Tư Cẩn thờ ơ lại khiến tâm trí người chao đảo như vậy. 
Nhưng nói thật thì đây mới đúng là hình tượng của Tạ Tư Cẩn trong mắt mọi người, lịch thiệp mà xa cách. 
Chẳng qua khi trước anh quá ân cần với Bạch Chỉ nên cậu mới lầm tưởng thái độ dịu dàng săn sóc là đương nhiên. 
"Không cãi nhau." Bạch Chỉ lắc đầu, "Đây là quan hệ thông thường mà thôi." 
"Đúng rồi, với người nào thầy Tạ cũng thờ ơ hết. 
Mặc dù anh ấy không kiêu ngạo nhưng bọn tôi luôn thấy có khoảng cách, không dám lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-khong-co-truy-anh/1047751/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.