Ngồi ở cửa mất mấy phút, gương mặt nóng bừng của Bạch Chỉ mới dần hạ nhiệt. 
Cậu vỗ lồng ngực mình, chuẩn bị đọc kịch bản để an ổn lại, nhưng tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy tập giấy đó. 
Ôi không? Cả một xấp kịch bản dày như thế đâu rồi? 
Bạch Chỉ nhắm mắt lại, tuyệt vọng nhớ tới điệu bộ chạy trối chết khỏi phòng Tạ Tư Cẩn của mình vào mười phút trước. 
Lúc ấy cậu chạy quá nhanh, quên cầm kịch bản về rồi! 
Bạch Chỉ: "..." 
Cậu phải đối mặt với hai sự lựa chọn: 
Một là bây giờ đi lấy, mà khi nãy còn chưa hết lúng túng, lúc này qua đó còn xấu hổ hơn nữa. 
Nhưng nếu như sáng sớm ngày mai lấy, thì cậu lại không biết Tạ Tư Cẩn ra ngoài khi nào, tối nay cũng phải liên hệ trước với anh qua WeChat để sáng mai còn gặp được nhau. 
Bạch Chỉ hít một hơi, vẫn quyết định tốc chiến tốc thắng, bây giờ đi tìm Tạ Tư Cẩn luôn. 
"Cốc cốc cốc." 
"Cốc cốc cốc." 
Sau hai lần gõ cửa theo tiết tấu, trong phòng vẫn không nghe ngóng thấy động tĩnh gì. 
Bạch Chỉ lại gõ một cái, hỏi: "Thầy Tạ ơi, em để quên kịch bản ở bên này, có thể lấy giúp em một chút được không?" 
Vẫn không có tiếng đáp lại. 
Bạch Chỉ hơi buồn bực, lẽ nào đi tắm mất rồi? 
Đúng là nên đến sớm hơn một tí. 
Ngay khi Bạch Chỉ chuẩn bị quay đi, một tiếng mở cửa "Cạch"vang lên. 
Áo sơ mi của Tạ Tư Cẩn nới lỏng thêm hai cúc áo, lộ ra một khoảng ngực trắng trẻo rắn chắc. 
Trên trán anh rũ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-khong-co-truy-anh/1047748/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.