Nếu không phải thích, cớ gì cứ nhìn thấy Bạch Chỉ thì mắt lại sáng lên, còn để lộ ra vẻ khác thường kia. 
Có khác nào biểu cảm hưng phấn khi chìm đắm trong tình yêu không chứ? 
Bạch Chỉ thì không biết cảnh giác người khác, trước mặt ai cũng ngọt ngào. 
Nếu anh không quan tâm, có khi bị người ta bắt đi rồi Bạch Chỉ cũng không hay biết gì. 
Tạ Tư Cẩn tự nhận mình có trách nhiệm to lớn, lập tức xem Từ Trân là đối tượng chú ý quan sát trọng điểm. 
Bạch Chỉ nấu cơm, nhờ Từ Trân giúp rửa thức ăn. 
Từ Trân còn chưa kịp trả lời, Tạ Tư Cẩn đã đứng dậy: "Để tôi." 
Bạch Chỉ lại để Từ Trân thái rau hộ mình. 
Tạ Tư Cẩn vừa mới rửa xong đồ: "Để tôi." 
Từ Trân: "..." 
Bạch Chỉ:??? 
Cậu đang muốn để Từ Trân có cảm giác hòa nhập, Tạ Tư Cẩn lại gây rối gì ở đây? 
Lần sau khi Tạ Tư Cẩn vẫn còn muốn cướp việc, Bạch Chỉ vừa cản anh, vừa đưa cái giỏ nhỏ cho Từ Trân, cười nói: "Cô giúp tôi hái chút hoa quả được không?" 
"Được!" Từ Trân như được giải thoát, nhận chiếc giỏ rồi chạy biến đi như gió. 
Lục Hòe đang nhóm lửa thấy vậy thì dui dụi hai mắt, buồn bực: "Tôi bị hoa mắt ư? Sao tôi lại nhìn thấy chị Tường Lâm* thế này?" 
Phương Hạ: "Chị Tường Lâm gì cơ?" 
Lục Hòe hắng giọng một cái, giả vộ cuống quít: 
"Chị Tường Lâm để đấy! Tôi bày." 
"Chị Tường Lâm để đấy! Tôi lấy." ** 
Người nào đó bị móc mỉa: "...!..." 
*Chị Tường Lâm trong tác phẩm "Chúc phúc" của nhà văn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-khong-co-truy-anh/1047741/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.