Bạch Chỉ do dự đứng ở cửa một lát, cuối cùng vẫn quay người rời đi. 
Chỉ cần cậu giả vờ không thấy, tức là Tạ Tư Cẩn cũng không hề cởϊ qυầи áo của bé Bạch Chỉ. 
Lúc ăn cơm, Bạch Chỉ không nhịn được nhắc nhở: "Thầy Tạ cầm nhầm búp bê rồi, fan tặng anh cái còn lại cơ ạ." 
Tạ Tư Cẩn hờ hững: "Thì ra không phải là cậu muốn đưa cho tôi à?" 
Bạch Chỉ: "Không phải nha." 
Tạ Tư Cẩn: "Cứ để vậy đi, tôi lười đổi." 
Bạch Chỉ: "..." 
"Nhưng mà đúng là em có đồ muốn đưa thầy thật." 
Tạ Tư Cẩn nhíu mày, tâm trạng rất tốt: "Cậu mang quà cho tôi à?" 
"Ừm...!Coi như thế đi ạ." Bạch Chỉ đáp bừa, thực ra chính cậu cũng không chắc thứ kia có được tính là quà hay không. 
"Cái gì thế?" Phương Hạ bất mãn, "Cậu lại không cho tớ." 
Bạch Chỉ: "Thầy Tạ nhận của tớ xong thì cậu cũng sẽ có quà." 
Phương Hạ:? 
Thứ gì? 
Nhưng Phương Hạ thật sự tò mò, cậu chỉ chỉ ước ao được tự tay đập hộp giùm Tạ Tư Cẩn. 
"Phát sóng trực tiếp!" Đạo diễn ở phía sau nhắc nhở, "Hôm nay các cậu còn chưa phát trực tiếp đâu đấy." 
Vì vậy Tạ Tư Cẩn mở phòng phát sóng trực tiếp, ghi tiêu đề "Mở quà", sau đó nghiêm túc tương tác với người hâm mộ. 
"Không biết, Bạch Chỉ đưa cho tôi." 
"Không phải sinh nhật tại sao lại tặng quà à? Ai quy định ngày thường không thể tặng chứ?" 
"Quà gì ư? Bóc ra rồi biết." 
"Bọn họ có quà hay không à? Sao bọn họ lại có được?" 
【Ha ha ha cười chết, sao tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-khong-co-truy-anh/1047739/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.