*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Sau vài ngày sinh hoạt ở chỗ này, Bạch Chỉ phát hiện chương trình tống nghệ này quả thật chậm. 
Mỗi ngày, buổi sáng làm việc hai canh giờ, sau đó là có thể chuẩn bị cơm trưa. Sau khi ăn xong cơm trưa lại bắt đầu ngủ trưa, có thể ngủ đến khi mặt trời xuống núi luôn cũng được. 
Bạch Chỉ ngủ trưa chỉ khoảng nửa giờ, tỉnh ngủ liền kéo một cái ghế sang ngồi dưới góc cây hóng gió, xem tiểu thuyết mệt mỏi liền ngồi xổm trên mặt đất chọc kiến, khát nước sẽ đi dọc theo ruộng lúa hái lá bạc hà về làm đồ uống. 
Thời gian trôi qua nhàn hạ lại thoải mái, tựa như bước vào thời kỳ nghỉ hưu an nhàn. 
Tất cả đều so với trong tưởng tưởng tốt hơn nhiều, nhưng mà trong lòng Bạch Chỉ lại tràn ngập lo lắng. 
Hôm nay ăn xong cơm chiều, cậu cùng Phương Hạ ngồi xổm bên ao nước xem vịt bơi lội, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Cậu nói xem chương trình tống nghệ này có khi nào sẽ lỗ vốn không?" 
"A?" Phương Hạ giật mình, hắn gần đây ăn được uống được, không có gì áp lực, vui chơi đến quên cả lối về, quên cả bản thân tên gì. 
"Này nhé không có trò chơi hay là thi đấu, không có dồn ép xé nhau, cũng không có mấy cái ám chiêu này nọ, chỉ để chúng ta ăn ăn uống uống... rồi lại ngủ ngủ" Bạch Chỉ càng nói trong lòng càng không yên, "Này..... Người xem có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-khong-co-truy-anh/1047727/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.