Khi Đinh Cửu Cửu tỉnh lại, lọt vào tầm mắt là rừng cây được mưa gột rửa xanh biếc, trời cao trong xanh không một gợn mây.
Gần khu nhà nghỉ có dân cư sinh sống. Ba bà lão mặc đồ của dân tộc ngồi trong lều làm đồ thủ công, tóc bạc như phản quang dưới ánh mặt trời. Cách bọn họ không xa là một con chó vàng nằm ườn ra nền xi măng, buồn bã ỉu xìu gục đầu.
Nhìn cảnh trước mặt, Đinh Cửu Cửu không nhịn được cười khẽ, cô xoa đôi mắt, quay đầu nhìn lại trong xe.
Ngay sau đó ngẩn ra.
"... Anh tỉnh từ khi nào?"
"Chưa lâu."
Hàn Thời cười không chút để ý rồi dịch chuyển tầm mắt khỏi người cô.
Bảo vệ ngồi ở ghế lái nghe được tiếng nói chuyện thì liếc nhìn Hàn Thời qua gương chiếu hậu với tâm trạng phức tạp.
Rõ ràng là nhìn lâu đến mức sau lưng anh ta cũng nổi lên một tầng lông, sao có thể mở miệng nói chưa lâu được...
Đinh Cửu Cửu không hoài nghi. Cô cũng không cảm thấy đối phương cần nói dối chuyện này.
"Đúng rồi, người cầm chìa khóa có đến đây không?... Tôi muốn đi toilet, như thế này không thuận tiện cho lắm." Đinh Cửu Cửu rướn người về phía trước hỏi bảo vệ.
Bảo vệ chần chờ vài giây, "Tối qua chỉ có chúng ta dừng ở khu nghỉ dưỡng này thôi."
Đinh Cửu Cửu than khổ trong lòng, chỉ có thể nhăn mi ngồi trở lại.
Chàng trai bên cạnh rũ tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối. Nghe được đoạn đối thoại của hai người, anh quay đầu liếc nhìn bảo vệ.
Bảo vệ trốn tránh tầm mắt của anh.
Hàn Thời cười khẽ, tiếng cười kia quá ngắn, mang theo chút tự trào---
"Chìa khóa, lấy ra."
"..."
Đinh Cửu Cửu nhấc mắt, kỳ quái liếc nhìn Hàn Thời, "Không phải chìa khóa ở trên tay người hôm qua sao?
"Trên người anh ta hẳn là có chìa khóa dự phòng để phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn." Hàn Thời nói.
Đinh Cửu Cửu ngẩn ngơ, vội vàng quay lại nhìn người bảo vệ kia.
Bảo vệ không chịu được ánh mắt của Hàn Thời, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy chìa khóa ra mở còng tay cho hai người.
Mà thẳng đến khi còng tay được mở ra, Đinh Cửu Cửu mới lấy lại tinh thần, cô nhìn người đang xoa tay bên cạnh---
"Anh biết từ khi nào?"
Hàn Thời nghĩ nghĩ, "Ngày hôm qua lúc anh ta nói cho cô anh ta không cầm chìa khóa?"
Đinh Cửu Cửu: "............."
"Vậy sao lúc trước anh không nói..."
"Cô thật cảm thấy ngày hôm qua tôi khóa sai người?"
Đinh Cửu Cửu: ".........."
Cô không nói chuyện, yên lặng mở cửa đi ra ngoài.
.....
Ra khỏi toilet, Đinh Cửu Cửu nhìn trong xe không thấy Hàn Thời, cô bèn hỏi bảo vệ, "Anh ấy đâu rồi?"
Bảo vệ khẩn trương nhìn chằm chằm cửa hàng tiện lợi cách đấy không xa, đôi mắt cũng không dám chớp.
Nhìn thấy cửa hàng tiện lợi, Đinh Cửu Cửu mới cảm thấy bụng mình kêu lên.
--
Bởi vì phản ứng cao nguyên, cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì cả.
Đinh Cửu Cửu lấy di động ra, xác định nơi này có tín hiệu, sau đó nói với bảo vệ, "Tôi đi mua bữa sáng." Nói xong, cô cũng đi đến cửa hàng tiện lợi.
Có lẽ vì ở trong vùng núi, cửa hàng tiện lợi không thật sự tiện lợi---- kệ xếp đồ cũng không có, đồ trong cửa hàng đều xếp dựa vào tường.
Không có gì che đậy, vừa bước vào cửa hàng, Đinh Cửu Cửu liền nhìn thấy Hàn Thời đứng đó.
Anh mặc quần cao bồi, áo màu đen, đứng đối diện dãy đồ, hơi cúi người, dường như đang nghiên cứu đống mì ăn liền... Màu sắc đa dạng rực rỡ.
Mọi thứ đều rất bình thường, ngoài việc...
Hai cô gái xa lạ một trái một phải đứng bên cạnh Hàn Thời, nhìn quần áo thì có lẽ là du khách ở nơi khác tới.
Trong đó có một người sơn móng tay đậm màu, ngay vài giây sau khi Đinh Cửu Cửu đi vào cửa hàng, người đó giơ tay chạm vào tay Hàn Thời.
Hình như còn...
Sờ soạng vài giây?
Tức khắc, biểu cảm trên khuôn mặt Đinh Cửu Cửu trở nên vi diệu.
Bên kia cũng vang lên tiếng nói----
"Trai đẹp, anh đi chơi một mình sao?" Cô gái bên kia mềm giọng nói.
"Ai, anh trai, chỗ này của anh bị bẩn rồi, tôi lau giúp anh nha."
Nói chuyện, cô gái bên phải vỗ lên tay Hàn Thời.
Đinh Cửu Cửu lấy làm kỳ lạ.
--
Có một số người đúng là tự mang năng lực khiến bất cứ trường hợp nào đều có thể biến thành hộp đêm.
Trong lòng cảm khái như vậy, Đinh Cửu Cửu cũng đã tiến lên phía trước, đi đến phía sau cô gái động tay động chân với Hàn Thời, cô dừng chân lại.
"Xin lỗi, tiên sinh." Thanh âm mềm mại mang theo ý cười, "Phiền toái cho qua một chút."
"..."
Đưa lưng về phía cửa hàng, ánh mắt anh khẽ động, cảm xúc lạnh lẽo trong mắt nhanh chóng ép trở về, chuyển sang ý cười thường ngày.
Anh nghiêng người, nhìn về phía cô gái đứng phía sau.
Cô gái bên cạnh thấy có người đi đến, có chút không vui lại cảnh giác trừng mắt nhìn Đinh Cửu Cửu, sau đó ngượng ngùng rụt tay lại.
Làm bộ không phát hiện ra có ánh mắt chăm chú của anh đặt trên người mình, Đinh Cửu Cửu vươn cánh tay qua khe hở giữa hai người, sau đó dừng lại trên kệ hàng mì ăn liền.
--
Cô ghét nhất vị nấm.
Nhưng mà giữa hai người này chỉ có loại mì này mà thôi...
Vì giải vây cho anh, cô phải bồi lớn.
Đinh Cửu Cửu lẩm bẩm trong lòng, cầm được gói mì liền xoay người muốn đi.
Chỉ tiếc tay vừa mới duỗi được một nửa đã bị người nắm giữa không trung.
Đinh Cửu Cửu giương mắt nhìn, liếc nhìn theo cánh tay đến gương mặt anh tuấn kia.
... Đẹp trai như vậy, cũng khó trách bị người trêu ghẹo ngay tại cửa hàng tiện lợi.
Trong 0.1 giây ngây người kia, Đinh Cửu Cửu chửi thầm.
Trên mặt lại vẫn nở nụ cười vô hại, "Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì sao?"
"..."
Dựa vào ưu thế chiều cao, anh từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt đào hoa đột nhiên nổi lên ý cười mỏng.
Đinh Cửu Cửu chợt cảm thấy không ổn, trực giác nói người này muốn làm gì đó.
Qủa nhiên, giây tiếp theo, cô nỗ lực bất động thanh sắc giãy giụa nhưng không tránh ra được, tay lại bị Hàn Thời túm chặt hơn.
Đồng thời, trong không gian an tĩnh có diện tích không lớn này, ai cũng có thể nghe thấy tiếng nói trầm thấp của anh, ngữ khí còn mang theo chút tủi thân---
"Vợ, cô ta sờ anh."
Đinh Cửu Cửu: ".................."
Vợ cái quỷ.
Anh thế này là lấy oán trả ơn có biết không.
Rõ ràng cảm giác được hai ánh mắt không thể tin tưởng đặt trên người mình, Đinh Cửu Cửu cắn răng duy trì nụ cười.
Lúc này, hủy đài của anh chính là hủy đài của mình....
Còn không phải diễn kịch sao, ai mà chưa từng xem mấy tập [Sự ra đời của người diễn viên].
Cô làm một đợt ám chỉ tâm lý như vậy, một giây trước còn tức giận không nhẹ, giây sau đã nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên, duỗi tay sờ đầu anh---
"Không tủi thân nha, ngoan."
Đáy mắt cô tràn đầy ý cười trêu cợt, lúm đồng tiền nở rộ trên khuôn mặt.
"..."
Lần đầu tiên anh thấy cô cười thoải mái, tươi đẹp đến sáng trong như vậy.
Như là mặt trời nhỏ... Có thể xóa tan mọi âm u, không thoải mái.
Không ai có thể từ chối ánh mặt trời.
Ít nhất là anh không làm được.
Giây tiếp theo, tay Đinh Cửu Cửu được tự do.
Chàng trai trước mặt đột nhiên cúi người, ôm cô đầy cõi lòng, hô hấp nóng rực phun trên cổ cô, tiếng cười khàn khàn truyền ra.
Sau khi giật mình, Đinh Cửu Cửu không khỏi chuyển sang buồn bực---
Lấy oán trả ơn, lấy cô làm tấm mộc còn chưa tính, sau đi tiếp diễn, 'người xem' còn chưa lui mà anh đã cười như vậy?
Chỉ là Đinh Cửu Cửu còn chưa nói chuyện đã nghe thấy tiếng nói vẫn mang ngữ điệu chây lười, tiếng cười khàn khàn như hơi say---
"Lãnh đạo, hình như tôi đã biết Icarus chết như thế nào."
Đinh Cửu Cửu: "...........??"
****
Tác giả:
Trong thần thoại Hy Lạp, Icarus cùng phụ thân dùng sáp nến và lông chim làm cánh bay lên không trung, cuối cùng vì đến quá gần Mặt Trời, cánh chim làm từ sáp nến bị hòa tan, ông ta rơi vào trong biển mà chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]