“Hạ Lan, cô được bãi bỏ đơn kiện, có thể tại ngoại rồi.”
Lời thông báo của quản giáo khiến cô giật mình. Bãi bỏ? Họ không kiện cô sao, họ không hận cô sao? Cứ nghĩ họ sẽ truy cứu chuyện này tới cùng, cứ nghĩ họ sẽ không để chuyện này trôi qua êm đẹp. Thật không ngờ!
Bên ngoài đồn cảnh sát, có người con gái tâm trí rối bời, càng nghĩ lại càng không thể hiểu!
“Cậu có biết ai đã yêu cầu bãi bỏ đơn kiện bằng được trong khi cảnh sát đã tới tận nơi?”
Quang Phong, người con trai thích em gái cô, cô biết. Chỉ là lời cậu ta thật khó hiểu như thông báo kia vậy.
“Ý cậu là gì?”
“Là Hạ An, là cô ấy yêu cầu bãi bỏ đơn kiện. Cậu nghĩ cậu sẽ yên ổn với ba mẹ Duy Khương sau khi đã cố ý gây thương tích cho con trai của họ ư?”
Nếu Hạ An không thiết tha cầu xin anh tới đây xem xét tình hình thì thề có trời đất, anh sẽ không bao giờ gặp người phụ nữ đầy tâm địa này!
“Thương hại tôi?” Hạ Lan cười nhạt, thực sự cô có đáng để họ làm vậy hay không? “Thật không ngờ, tình cảm chân thành lại bị cho là sự thương hại, Hạ Lan, tôi biết vì sao Duy Khương chưa từng để ý cô rồi!”
Anh thấy cô ấy cúi gằm mặt, hai tay bám chặt vào nhau. Vô tình anh thấy một giọt nước lấp lánh ở mu bàn tay cô ấy.
“Duy Khương bị như thế... con bé đã có thận kế ghép chưa?”
“Còn tôi...”
“Không, để tôi, cậu còn phải nuôi mẹ và em gái nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-so-anh/3833791/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.