Sau khi trở về từ Mỹ, những ngày đông giá rét còn lại trôi qua rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, mùa xuân ấm áp đã đến.
Vào tháng thứ hai của mùa xuân, vạn vật hồi sinh, một mùa tuyệt đẹp như vậy lại là sinh nhật của người có tính cách đáng ghét nhất kia.
Vẫn như năm ngoái, đêm ngày sinh nhật của Vân Thâm vẫn được các bạn tốt thời cấp ba bao thầu, chỉ có sự thay đổi bé xíu trong thành viên tham gia tụ họp.
Thiếu đi vợ của Trì Tuấn, tăng thêm một Phong Kiệt đang học Tiến sĩ tại thủ đô.
Cộng thêm Cận Trạch nữa thì bốn kiếm khách chó điên lớp 12-7 của họ đã tụ hội gần như đông đủ.
Xưa nay Trì Tuấn luôn thích tổ chức những hoạt động thế này, có anh ấy hỗ trợ lên kế hoạch, Vân Thâm là thọ tinh nên có thể thong thả đến muộn.
Thời điểm Vân Thâm vào phòng bao, Trì Tuấn rướn cổ ngó nghiêng sau lưng anh mãi, trong mắt không giấu được vẻ mất mát: “Em Vân Nhiêu đâu? Sao không đi cùng mày.”
Vân Thâm “hừ” lạnh: “Con bé không ở cùng tao, tại sao phải đi chung với tao.”
Theo thông lệ, trong tuần sinh nhật của Vân Thâm hoặc Vân Nhiêu, cả gia đình bốn người họ sẽ sum vầy ở nhà của Vân Thâm.
Nhưng năm nay lại khác.
Tháng trước, có lẽ Vân Nhiêu cảm thấy cuộc sống của ba mẹ mình quá bình đạm nên cô đã trực tiếp thả một quả bom nguyên tử vào trong nhóm chat gia đình, thông báo với ba mẹ rằng cô và Cận Nhất đã ở bên nhau.
Ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351813/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.