Đã tám giờ tối nhưng khu chung cư vẫn chẳng hề lặng yên, tiếng trò chuyện từ các căn hộ, tiếng tivi, tiếng côn trùng ríu rít trong vườn và tiếng ồn ã của các bé thú cưng chơi đùa hòa vào nhau. Gió đêm nong nóng thoảng qua, nơi nơi ngập trong bầu không khí thảnh thơi của đời.
Vân Nhiêu xách túi rác màu đen, đi lững thững xuống sảnh. Thùng rác nằm dưới bóng cây cách cửa vào tòa nhà 15 mét.
Ngón gió ùa đến cho những ngọn cây lay động, ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua những phiến lá sum sê tầng tầng lớp lớp, họa xuống mặt đất những vầng sáng huyền ảo.
Vân Nhiêu vứt rác xong rồi dẫm lên những quầng sáng ấy để quay về nhà. Phía trước con đường kia, trong màn đêm mịt mờ, một hàng xe ô tô riêng đỗ ngay cạnh vườn hoa, dường như chỗ đỗ xe đã bị chiếm hết cả rồi, trải dài từ mặt đường chính vào đến tận con ngõ sâu hun hút.
Cô không dám nhìn kĩ, chỉ chớp mắt vậy thôi, rồi cố ra vẻ bình tĩnh đi vào tòa nhà. Mãi đến khi bước vào thang máy, cô mới ôm ngực thở hổn hển.
Nếu mắt cô kém thì khó mà phát hiện ra được.
Xe của Vân Thâm nằm khuất trong những chiếc xe cùng màu, cái hướng mà Vân Nhiêu quan sát nó đen sì sì nhưng đứng ở chỗ anh mà trông ra thì tầm nhìn lại rất rộng, đã thế còn thấy siêu rõ, đúng là vị trí nằm vùng tuyệt cú mèo.
Về đến nhà, cô cẩn thận đóng kín cửa lại, ngoảnh mặt nói với Cận Trạch nhưng vẫn còn chưa hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351780/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.