Cận Trạch tưởng mình nghe nhầm.
Tuy nhiên, căn phòng vẫn đang chìm trong thinh lặng nên dù giọng Vân Nhiêu có hơi khàn thì anh vẫn nghe rõ, cũng chẳng mất trí đến mức bị ảo thính giác.
Nụ cười trên môi anh tươi rói, khóe mắt cũng cong lên thành những nếp nhăn. Anh mỉm cười nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, bỗng thấy cô vươn tay trái ra cầm chặt ly nước rồi lại thả xuống. Đôi môi hồng nhạt mấp máy, những câu chữ ấp úng trong họng đã cất lên thành lời:
– Anh… Đừng cho fan biết.
Con tim cô đang rỉ máu, nhức nhối những cơn đau nhưng vẫn cô nghĩ cho danh tiếng và sự nghiệp của anh trước.
Cận Trạch: “Có fan biết rồi.”
Vân Nhiêu ngước lên thì thấy anh cười mỉm: “Em đó.”
Đúng, là em.
Làn sương bỗng bao phủ ánh mắt cô. Cổ họng cô nghẹn lại, khuôn mặt chẳng thể điềm nhiên được nữa. Cô đứng bật dậy hệt như lò xo.
– Chúng ta nói tiếp.
Cận Trạch ngẩng lên nhìn cô, ra vẻ rất chi là ngây thơ:
– Nãy em mới nói pha thêm màu đen tối cho cô ấy. Làm như thế nào vậy, dạy anh với…
Tiếng “cộc” vang lên rất to, Vân Nhiêu vô tình đập đầu gối vào góc bàn. Cô cố không thét lên vì đau. Anh vội đứng lên đỡ cô nhưng còn chưa chạm vào vạt áo của cô thì cô đã hốt hoảng né anh luôn.
– Anh, à thì, em tự dưng có việc.
Ánh mắt cô mơ hồ nhìn đi đâu đó, nhưng lại chẳng hề nhìn anh.
– Leader bảo em đến công ty nên giờ em phải đi rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351776/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.