ƯỚC HẸN
♦♦♦
Ngay khi lời thoại kết thúc, Cận Trạch đã buông tay, trở về với vẻ mặt dửng dưng ngay tức khắc.
Đầu ngón tay anh xoa nhẹ dưới vùng cổ Vân Nhiêu, giọng anh dịu dàng hẳn đi:
– Diễn thôi mà, em trừng mắt thế làm gì?
Bấy giờ Vân Nhiêu mới hoàn hồn.
Cô chớp mắt để trông bớt căng thẳng: “Có à?”
Đáp lại cô là một tiếng cười khẽ như không.
Ngay sau ấy, cô được người nào đó ôm vào lòng, hơi ấm thân thuộc bao bọc lấy cô, sống lưng cô đang cứng đờ ra cũng dần được thả lỏng.
– Nếu điều đó thật sự xảy ra…
Cận Trạch ghé sát tai cô, giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên sự khăn khó.
– Anh sẽ không làm tổn thương em đâu.
Vân Nhiêu nghe xong phải đờ ra một lúc mới hiểu anh đang nói chuyện gì.
Lúc trước, cô chỉ coi việc nhập vai là một trò chơi đơn giản, còn anh là diễn viên chuyên nghiệp đã đóng vô số cuộc đời nên đáng lẽ anh phải nhẹ lòng hơn cô mới đúng.
Đến giờ cô mới nhận ra mình đã quên mất những gì anh phải trải qua.
Đáng ra cô phải biết, anh sợ cảm giác bị những người mình yêu thương vứt bỏ.
Thế mà giờ anh lại phải diễn một vai như thế này…
– Sẽ không xảy ra chuyện này đâu.
Vân Nhiêu nói cực kì nghiêm túc, bờ môi cô mím lại nhưng rồi cũng buông ra, giọng cô hiền dịu:
– Chồng ơi, dù anh không tin em thì cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/3120506/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.