KHÔNG GIAN ẢO TƯỞNG
♦♦♦Bị đập đầu, tôi quay về cưa anh chồng 20 tuổi của mình
(1)
Vân Nhiêu cứ duỗi mình để thể hiện rằng con không sao đâu, bố mẹ đừng lo mà.
Đến khi bố mẹ đi rồi thì cô gọi luôn cho anh mình để hỏi anh số điện thoại bên Mỹ của anh Cận Trạch.
– Anh đưa mày số nhưng nếu không có việc gì thì mày đừng gọi điện làm phiền nó đấy.
Vân Thâm nghĩ một lúc nhưng rồi cũng không nói cho cô biết chuyện mẹ Cận Trạch đã qua đời. “Nhưng mày có gọi liên tục cho nó thì nó cũng chả quan tâm đâu. Tuần trước anh nhắn WeChat cho nó mà mãi hôm qua nó mới trả lời đấy, như người tiền sử.”
Vân Nhiêu: “Em biết rồi.”
Vân Nhiêu lưu chuỗi số ấy vào danh bạ, lẩm nhẩm đọc đi đọc lại, khắc sâu trong lòng mình.
Sau đó, Vân Nhiêu cứ nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định gọi cho Lê Lê.
Dù cho linh hồn chẳng còn trẻ con nữa nhưng Vân Nhiêu vẫn rất xấu hổ khi phải vay tiền từ người bạn thân nhất của mình.
Lê Lê vẫn thoải mái như mọi khi: “Bọn mình là ai cơ chứ, mày muốn vay bao nhiêu?”
Vân Nhiêu nắm chặt mảnh giấy trong tay, ghi lại hết những tính toán của cô về tiền vé máy bay, tiền thuê khách sạn, ăn uống và phụ phí phát sinh cần thiết cho chuyến đi nước ngoài. Trừ đi khoản tiền nhỏ mà cô vừa lôi ra dưới gầm giường thì cô vẫn cần…
– 10 nghìn tệ.
Vân Nhiêu nói mà áy náy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/3120488/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.