Vân Nhiêu cầm hộp sữa bột đứng cách đó mấy mét, bàn tay áp lên hộp, chưa gì mà hộp thiếc mát lạnh đã nóng rực như mỏ hàn vì độ nóng của tay cô.
Cô thầm nhủ trong đau đớn: “Mày sống trong hầm đến hết cuộc đời đi.”
Đứa hỏi ra câu “Anh uống sữa gì?” không xứng đáng được tiếp xúc với ánh mặt trời.
Cận Trạch cũng chủ động nhìn đi chỗ khác để giữ thể diện cho cô, cơ mà khóe môi cong cong kia đã vạch trần cảm xúc của anh.
Đúng lúc ấy, Tiểu Tây Kỷ leo lên đùi anh, cọ mặt lên mu bàn tay anh.
Anh xoa đầu nó rất chi là hời hợt, rồi cứ âm thầm đánh mắt ra ngoài.
Nơi mà cô vừa đứng đực ra ấy đã không thấy bóng người nữa rồi.
– Tiểu Tây Kỷ.
Cuối cùng thì anh cũng kiên nhẫn với nó hơn. Cơ mà tay thì xoa mèo nhưng lòng thì lại miên man suy nghĩ…
Đáng yêu quá.
Y như cô chủ của mày vậy.
Sau khi chạy mất dạng khỏi phòng khách thì mấy phút sau Vân Nhiêu mới cầm hai ly sữa ấm ra ngoài.
Cô đặt một ly xuống bàn khách với tốc độ ánh sáng, hành động nhanh đến mức chỉ thấy được một cái bóng vừa lướt qua.
Sau ấy, cô bế Tiểu Tây Kỷ lên bằng tay không rồi đi ra cạnh tường xong thả nó xuống, từ từ đổ sữa vào bát cho nó. Khi Tây Kỷ mon men ra uống sữa, cô ở cạnh vừa gọi tên vừa xoa lông cho nó.
Đối xử khác nhau một trời một vực.
Cận Trạch ngồi một mình trên sofa, anh khoanh tay, lòng cực kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/277848/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.