Cận Trạch còn chưa sung sướng được một giây thì đã nghe thấy câu sau của cô:
– Tất nhiên em mong anh ở lại trong nước rồi.
– Fans bọn em ai cũng mong thế hết.
Được rồi.
Nghe thương thật đấy nhưng dường như anh chẳng vui chút nào.
– Thế nghe em vậy.
Anh nói một cách uể oải: “Anh không đi nữa.”
Nghe anh nói mà Vân Nhiêu cảm giác đang có cánh chim đang chờn vờn trong tai mình, nhột không chịu được.
Cô ráng nghiêm túc, đổi sang giọng quan tâm:
– Đàn anh, anh mệt lắm ạ?
Căn phòng của anh yên tĩnh vô cũng, khiến giọng anh càng trầm càng khàn hơn, bộc lộ ra đôi nét đơn côi.
Anh khàn giọng: “Ừ.”
Cô sờ lên mặt mình: “Thế anh mau ngủ đi.”
– Thực ra thì anh không ngủ được.
Anh ngừng lại, giọng nói truyền đi hơn nghìn cây số đã ánh lên sự luyến lưu:
– Nghe thấy giọng em thì anh buồn ngủ rồi.
…
Sao nghe lạ thế nhỉ?
Cứ…
Quái quá.
Vân Nhiêu không biết mình nói cái gì nữa, chắc là “chúc anh ngủ ngon” rồi cúp máy rồi.
Sân bay bắt đầu phát loa thông báo gọi hành khách lên máy bay. Cô kéo vali lên máy bay, bước chân dồn dập như thể bị ai đó đuổi theo vậy.
Cô vừa đi vừa nhớ về quá khứ…
Hồi trước anh cũng như thế này à?
Rõ ràng anh đã mệt lắm rồi mà vẫn phải nói tào lao để trêu cô, trêu mà chẳng thèm để tâm đến tình huống và thời điểm gì hết.
Hay là… Anh quen với việc đối xử với con gái kiểu vậy rồi?
Có lẽ anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/277846/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.