Các hàng ghế trên khán đài của trường số 1 cách nhau rất xa, Vân Thâm phải nhảy xuống, tư thế chả đẹp đẽ gì cho cam, ngoảnh lại thấy Cận Trạch đang đi vòng để xuống cầu thang, nom thảnh thơi quá thể.
Trên đường, anh vô tình gặp mấy bạn nữ cố ý đi ngang qua mình. Dường như anh cũng hiểu nên còn mỉm cười chào hỏi.
Vân Thâm hiểu vì sao cái thằng chó chết này lại hay được mấy em gái tâng bốc làm hot boy rồi.
Nó nghiện diễn quá chứ còn làm sao nữa.
Cậu ấm được nâng như nâng trứng từ thuở còn thơ, sau này dấn thân vào showbiz, xây dựng hình tượng quý ông cũng khó đấy.
Vân Thâm đã tưởng tượng ra được hình ảnh Cận Trạch của mười năm sau. Chẳng cần phải diễn gì nhiều, chỉ cần chĩa máy quay vào mặt nó, quay mấy bộ phim tập trung vào sắc đẹp cho người ta mlem mlem, xong kí thêm đống hợp đồng thời trang là nằm dài kiếm tiền từ fans được rồi. Cuối cùng thì đạt được vô số thành tựu, trở thành người nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc.
– Bố mày đẹp trai thế à? Không thì sao dán mắt vào thế?
Cận Trạch đứng cách anh mấy mét, đang hất cằm lên với quả mặt trông rõ ghét.
Vân Thâm đáp lại bằng vẻ mặt “cút cho bố mày” rồi quay người đi.
Đi được hai bước thì bắt gặp hai thằng bạn cùng phòng Trì Tuấn với Phong Kiệt mới đi mua nước về.
– Thần đồng, thủ khoa thi đại học của tỉnh có ổn không đấy, sao tự dưng chạy đi lang thang thế này?
Trì Tuấn ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/277843/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.