Mà muốn ngất thật thì Vân Nhiêu cũng phải cầm cự đến khi ba người chụp ảnh xong thì mới ngất.
Chụp xong, đường đi nước bước của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, bước một bước thì người cũng ngả nghiêng hệt như lá rụng tả tơi, sắp rơi sụp xuống rồi.
Cận Trạch vô thức vươn tay ra định đỡ cô. Ai mà ngờ lại bắt hụt.
Tay anh lơ lửng, đánh mắt qua thì thấy một cánh tay khác cũng đang giơ lên y như anh.
Ăn ý thật.
Kha Hoàn cũng định kéo Vân Nhiêu lại, nhưng cậu không ngờ cái cơ thể dặt dẹo của cô lại đi vùn vụt như thế, lao vọt ra ngoài, cậu còn chả chạm được cả góc áo cô.
Hai siêu sao thản nhiên nhìn nhau, lẳng lặng rút tay về.
Vân Nhiêu tránh được cú đỡ của hai anh đẹp trai một cách hoàn hảo, nhắm thẳng đến bên Lạc Ngôn, cô cười tươi như hoa, giọng điệu đúng chuẩn một em gái ngọt ngào:
– Anh Lạc Ngôn, mình add Wechat nhé?
Lạc Ngôn đỏ mặt vì ánh mắt to tròn trong veo dịu dàng của cô, lúc add Wechat với nhau còn suýt tuột điện thoại.
Đương lúc nói nói cười cười, cậu vô tình chạm phải ánh mắt của ông sếp Cận nhà mình.
Anh đứng khoanh tay ở đằng sau, mang vẻ mặt khó mà nói nên lời, tóm lại là trông chả thân thiện gì cả.
Lạc Ngôn ngây thơ tưởng rằng, sếp thấy mình lề mề quá, thời gian không đợi một ai, bọn họ vẫn còn công việc đang đợi.
Sếp có địa vị ngàn vàng, để cậu nói tạm biệt thì tốt hơn.
Lạc Ngôn khen Kha Hoàn đôi ba câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/277841/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.