Vân Nhiêu đọc xong thì giật mình thon thót.
Cô trốn trong chăn, tâm trí rỗng tuếch.
Bởi tình tiết câu chuyện li kì quá, đã thế cô còn cứ nằm trên giường nên bắt đầu tin rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Suy nghĩ ấy len lỏi trong khối óc, xua đi những sợ hãi nơi cô.
Lát sau, cô đã thiếp đi.
Xong lại nằm mơ tiếp.
*
Sắp tháng 10 rồi mà tiết trời ở Dung Châu vẫn như cái phòng tắm hơi vậy.
Chiều tan học, sân bóng rổ sôi động hẳn lên, ai cướp được sân thì sung sướng, ai không cướp được thì quay sang đổ lỗi hết người này sang người khác, lắm lúc còn xông vào đánh nhau.
Chủ nhiệm câu lạc bộ bóng đá nhắn tin cho Vân Nhiêu, bảo phòng dụng cụ thể thao hỏng khóa rồi, không lấy bóng ra được, anh hỏi cô có tiện không thì vào phòng chứa đồ ở khu kí túc xá nam lấy bóng cho anh.
May sao lúc này cô đã ăn xong, nhà ăn ngay cạnh kí túc xá nam nên cũng tiện đường.
Cô ôm quả bóng, băng qua sân bóng rổ để đến sân bóng đá.
Sân bóng đá lúc nào cũng vắng như chùa bà đanh, mà sân bóng rổ thì tụ kín người như châu chấu.
Vân Nhiêu vừa đi vừa nghĩ, giờ nước mình đang thúc đẩy nền bóng đá, sau này chắc chắn sẽ rất đông con em thích đá bóng.
– Bé ơi, em đang nghĩ gì đấy, đi mà không nhìn đường à?
Có người đứng ngay đó gọi cô với quả giọng cà lơ.
Vân Nhiêu thấy Vân Thâm nên giả vờ mù, cất bước đi.
Anh đứng chắn cô lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/277837/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.