Chương trước
Chương sau
Trong phòng ăn chỉ có cái miệng của Diệp Thảo là đang hoạt động, cứ thao thao bất tuyệt, có lẽ là không có ý định dừng lại. Trong khi đó, người anh trai ngồi trước mặt cô đây lại không ngừng bất an về cái miệng của đứa em gái này. Lục Sơn sợ Diệp Thảo không cẩn thận sẽ nói ra những điều bất lợi đối với anh trước mặt Ánh Linh. Vì vậy, anh không thể để em gái mình nói nhiều nữa, chen ngang lời của Diệp Thảo, “Diệp Thảo, em không thấy đói sao? Em không đói nhưng chị dâu em thì thấy đói rồi.”

Khuôn mặt của Ánh Linh bỗng nhiên đỏ ửng lên, cô huých nhẹ tay Lục Sơn, “Ai là vợ anh hả?”

Lục Sơn chống tay lên cằm, quay sang Ánh Linh với bộ dạng như một đứa trẻ, “Hình như anh đâu có nói em là vợ của anh đâu, là em tự miệng nói chứ!”

Bộ mặt này của Lục Sơn, Diệp Thảo bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình đang nổi lên da gà, “Cắt! Anh trai, làm phiền anh từ giờ mà muốn nói lời thân mật với chị Ánh Linh thì hãy tìm một nơi nào riêng tư chút, anh phải biết, trong này đang có 6 người nữa đó.”

Phong Nhã nhìn Lục Sơn có vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Lục Sơn thấy vậy liền lên tiếng, “Chị Nhã, chị có chuyện gì muốn nói với em sao?”

Phong Nhã có vẻ ngập ngừng nhưng vẫn quyết định nói, “Chị nghe bố mẹ nói, em đã thu mua lại công ty thời trang Duy Khánh đúng không?”

“Đúng!” Lục Sơn gật đầu khẳng định.

Diệp Thảo nghe vậy, trố mắt nhìn anh trai, “Anh, thật không thể tin được là anh lại muốn kinh doanh thời trang. Bố mẹ đã bao nhiêu lần muốn anh tiếp quản tập đoàn mà anh không chịu, bây giờ lại bước chân vào thời trang, không biết nguyên nhân là gì mà khiến anh thay đổi như vậy?” Diệp Thảo liếc sang Ánh Linh, “Có phải là do chị Ánh Linh không?”

Lục Sơn cười nhẹ, không nói tiếng nào. Có một số chuyện, Diệp Thảo không biết sẽ tốt hơn.

“Công ty thời trang Duy Khánh, nghe tên có vẻ quen quen.” Diệp Thảo tay gõ vào đầu nghĩ ngợi

Bạch Nguyện kinh ngạc nhìn Diệp Thảo, “Không phải chứ, công ty đó là nhà của con nhỏ Ngọc Hương đó.”

Diệp Thảo gật gật đầu, “À, nhớ ra rồi, thảo nào mà thấy tên quen thế.” Ánh mắt của Diệp Thảo đột nhiên sáng như ánh mặt trời, nhìn vào anh trai, “Anh, công ty đó hiện giờ là của anh đúng không?”

“Ừ! Hiện giờ nó là của anh, có vấn đề gì sao?” Lục Sơn vừa nói vừa tao nhã gắp đồ ăn vào bát của mình.

Diệp Thảo hưng phấn, “Vậy cái thẻ mà anh cho em ấy, nó có tác dụng khi ở đó không?”

“Có.”

Lục Sơn thở dài nhìn đứa em gái cứ thấy tiền là sáng cả mắt. Không biết cái tính này của Diệp Thảo được di truyền từ ai nữa.

“Vậy thì tốt quá, em sẽ thường xuyên ủng hộ anh.” Diệp Thảo vui vẻ ăn cơm nhưng thức ăn chưa tới miệng thì lại lên tiếng, “Này mọi người, cảm thấy lạ không, công ty đó nghe nói là làm ăn rất tốt, nhưng chỉ trong chưa đầy một tháng đã phá sản rồi. Trong chuyện này chắc chắn là có vấn đề.” Diệp Thảo quay sang kéo tay anh trai để anh trai nhìn vào mình, “Anh cũng cần phải cẩn thận đó, người xưa đã có câu: Thương trường như chiến trường, quả là không sai, đầy rẫy những cạm bẫy.” Tâm trí của Diệp Thảo lúc này như đang ở trên mây, vừa nói vừa gật đầu như rút ra một chân lý.

Lục Sơn lắc lắc đầu cười, nhéo nhẹ một bên má Diệp Thảo kéo qua kéo lại, “Đứa em ngốc của anh, có một số chuyện em không hiểu được đâu. Em chỉ cần biết, những chuyện anh làm là cũng chỉ muốn tốt cho em, không để em phải chịu ấm ức.”

Diệp Thảo kéo tay anh trai ra, xoa xoa má, “Anh, em lớn rồi có phải là trẻ con nữa đâu.” Cô cau mày khi nhớ ra một điều trong câu nói của Lục Sơn, “Mà anh nói gì mà chỉ là vì em? Công ty Duy Khánh?”

Tất cả mọi người đều nhìn vào Lục Sơn, trừ Lục Sơn vẫn ung dung ngồi ăn như thường.

Lục Sơn không ngờ đứa em gái này lại nhạy cảm như vậy. Lúc cần cô đoán thì cô đoán mãi không ra, lúc không cần thì lại thông minh đột xuất. Lục Sơn vội lắc đầu, “Không…không như em nghĩ đâu.”

Diệp Thảo không tin, vẫn cố hỏi, “Vậy sao tự nhiên anh lại mua công ty đó? Có lần em nghe anh dù sống chết cũng không muốn có chút liên quan đến thời trang mà?”

“Vì cổ phiếu công ty đó xuống dốc không phanh hơn nữa anh biết em cũng rất thích thời trang nên anh thu mua công ty đó.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Ừ!” Lục Sơn gật đầu.

Nhật Thiên lúc này mới nhìn Lục Sơn với vẻ mặt đầy khó hiểu, tại sao lại không cho Diệp Thảo biết sự thật chứ? Nếu cô biết được thì có sao đâu!

Diệp Thảo vẫn không muốn buông tha, “Anh đang nói dối phải không?”

“Làm gì có, em mau ăn cơm đi, em không thấy đói sao?”

Nghe anh trai nói, Diệp Thảo cảm thấy đói nên yên lặng ngồi ăn cơm, không hỏi thêm gì nữa.

Ăn xong, tất cả mọi người ra phòng khách, trong phòng tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.

“Diệp Thảo này, từ giờ em không cần phải đóng giả làm bạn gái của anh nữa đâu, nên bữa tiệc cuối năm em cũng không cần phải tham dự cùng anh, bây giờ anh đã có người đi cùng rồi. Từ giờ không cần đến em nữa.” Lục Sơn rất là vui vẻ vì cuối cùng anh cũng thoát được cảnh khổ.

“Anh đúng là qua cầu rút ván, có chị Ánh Linh rồi vứt em sang một bên. Được rồi, từ giờ trở đi anh đừng có mà nhờ vả em điều gì nữa, có dụ em bao nhiêu tiền em cũng không đồng ý đâu.” Diệp Thảo có vẻ đã giận, không thèm để ý tới anh tai nữa.

Lục Sơn vẫn cười, muốn chọc tức Diệp Thảo, “Em yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Anh…đáng chết…” Diệp Thảo lấy chiếc gối ở sofa đánh Lục Sơn, “Đánh chết anh…”

Lục Sơn phản ứng nhanh, đứng bật dậy, “Em gái, tha mạng… anh biết lỗi rồi…”

Hai anh em người đuổi người chạy quanh phòng khách khiến cho căn phòng trở nên náo nhiệt hơn. Mọi người trong phòng đều cười khi thấy hai anh em họ tính tình trẻ con, nhưng Nhật Thiên lại không vậy, vẻ mặt đen xám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.