khi ăn xong, Diệp Thảo không thèm để ý tới Nhật Thiên, cô liền đi xem ti vi.
Nhật Thiên không thể nhịn được khi Diệp Thảo coi anh như không khí từ sáng đến giờ, “Diệp Thảo, anh phải làm gì thì em mới không còn giận nữa, mà kết quả học kì này có phải là lỗi tại anh đâu, mà em giận anh.”
“…”
“Được rồi! Chỉ cần em nói thì việc gì anh cũng làm”
Diệp Thảo đang xem ti vi, quay đầu nhìn Nhật Thiên, “Có thật là bảo gì cậu cũng làm? Bảo gì cậu cũng nghe theo?”
Nhật Thiên gật đầu, “Đúng, nhưng có một số việc thì không thể.”
“Được. Vậy thì đổi lại cách xưng hô của cậu đi, dù sao chúng ta cũng cùng một lớp mà.”
“Cái này thì không được, anh lớn hơn em một tuổi mà, hơn nữa ở cùng lớp xưng anh thì cũng đâu có vấn đề gì!”
Sinh trước có vài tháng mà lên mặt, điều này Diệp Thảo không thèm chấp vì cô đã nghĩ ra được một kế hoạch thú vị hơn.
“Vậy thì cậu hãy làm mọi việc trong nhà đi, còn những người giúp việc thì cho họ nghỉ ngơi vài ngày. Thấy sao? Có làm được không?”
Diệp Thảo đang tưởng tượng đến hình dáng Nhật Thiên cầm chổi lau nhà, nấu cơm, giặt quần áo,… Nghĩ tới thôi mà đã thấy vui rồi.
Nhật Thiên có vẻ do dự, không thấy anh lên tiếng, Diệp Thảo tỏ ra vẻ mặt không vui, “Thế mà miệng nói là bảo gì cũng làm, đúng là chỉ được cái miệng, không làm cũng chẳng sao, cứ như cũ là được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-mai-thuoc-ve-anh/2121950/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.