Diệp Thảo đã ngủ thiếp trên xe, đã đến nhà rồi mà vẫn chưa tỉnh lại, Nhật Thiên chăm chú nhìn Diệp Thảo ngủ, thấy cô ngủ có vẻ ngon giấc nên anh không muốn đánh thức cô dậy mà nhẹ nhàng bế cô lên phòng.
Đắp chăn cẩn thận cho cô, rồi khẽ đặt một nụ hôn trên trán của cô sau đó mới ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Nhật Thiên đã tỉnh dậy từ sáng sớm, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, nhìn sang phòng của Diệp Thảo thì lắc đầu chán nản, trên môi nở nụ cười nhẹ bước vào phòng cô gọi cô dậy.
Tướng ngủ của Diệp Thảo rất xấu, hai chân dang rộng sang hai bên chiếm hết cả cái giường, chăn thì nửa dưới đất, nửa trên giường. Nhật Thiên mỉm cười, kéo khăn của Diệp Thảo ra, “Diệp Thảo à! Dậy đi!”
“Ra chỗ khác chơi, bản vương phi vẫn muốn ngủ, không tuân lệnh, lập tức chém đầu.” Diệp Thảo nhắm mắt nói, hình như cô đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp.
T/G: Chị này đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá đây mà!!!
Nhật Thiên ghé sát vào tai Diệp Thảo, “Vương phi của ta, nàng rất muốn ngủ tiếp?” Vừa nói, Nhật Thiên vừa lấy tay bịt chiếc mũi của Diệp Thảo.
Mũi không thở được, Diệp Thảo lại thở bằng miệng.
Nhật Thiên thấy vậy cười tà mị, lấy môi mình dán chặt vào môi của Diệp Thảo. Cách này làm cho cô tỉnh ngay lập tức.
Diệp Thảo mở to hai mắt, đẩy Nhật Thiên ra, “Này! Cậu làm trò gì vậy? Đúng là cái đồ biến thái, đồ…”
Nhật Thiên không thèm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-mai-thuoc-ve-anh/2121948/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.