Mùa hạ thời tiết hay thay đổi, vừa rồi còn bình thường, vừa đến chân núi thì mưa như trút nước, sấm nổ từng trận.
Bọn họ vội vàng đến trước tiệm tạp hóa trú mưa, người ở bàn bài bên cạnh đổi một đám, thế nhưng vẫn rất vui vẻ. Bà chủ vẫn nhiệt tình: "Sáng nay hai người đến rồi! Mua được gì không?"
"Xin hỏi đây có chỗ dừng chân không?" Họ phải ở lại một đêm, quyết định tìm nhà giải quyết phòng ở trước.
"Có! Đúng rồi," bà chủ cười tít mắt, "Nhà ta chính là tiện nghi, 30 một đêm, hai người ở chung không?"
"Không, chúng tôi cần hai phòng," Đường Lâm lắc đầu.
"Hai người đi với tôi", bà chủ cười nói rồi dẫn họ xuyên qua tạp hóa vào sân, xung quanh sân có mái hiên, giữa sân vắng tanh, mưa rơi lất phất. Chỉ trong chốc lát, nước đọng trong sân.
Bà chủ đi vòng quanh rồi bước vào ngôi nhà, một tòa nhà hai tầng bình thường, trên tường trét vôi trắng, trong phòng phô xi măng. Căn phòng ở lầu hai, đèn hành lang rất tối, bà chủ nhắc nhở: "Cẩn thận, đừng té."
Viên Chinh lấy điện thoại di động ra soi, ánh sáng mờ nhạt, hầu như không thể nhìn thấy cầu thang.
Lầu hai tổng cộng có bốn phòng, đều rất nhỏ, vách tường trét vôi, ngọn đèn sợi đốt chiếu vào khiến không gian trở nên nhợt nhạt, có phần ảm đạm. Mặt bằng lầu hai không được lát xi măng, phiến đá ngăn cách, gập ghềnh, trong phòng chỉ có một chiếc giường và một cái tủ đầu giường cũ nát, không thể nói là sạch sẽ, Đường Lâm nhíu mày, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-khong-doi-anh/227677/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.