Nói xong, Đường Lâm cũng không lên lầu tìm Viên Chinh sau khi cô dọn dẹp bát đũa.
Đường Lâm đã không còn ở độ tuổi ngây thơ mờ mịt với tình yêu, tuy rằng quen cậu chưa lâu, chỉ biết tên hai tiếng, nhưng cô biết tình huống trước mắt của mình rất nguy hiểm, nhất thời không phải là tình yêu sét đánh, nhưng nếu tiếp tục, khả năng yêu Viên Chinh là quá lớn. Từ lâu cô đã qua cái tuổi cho rằng tình yêu là bất khả chiến bại, đương nhiên cô biết trở ngại lớn nhất giữa cô và Viên Chinh, không phải nói cậu có yêu cô hay không, không phải nói cậu đến từ đâu, chỉ là nói về thân thể cậu được định sẵn để đi theo con đường này, so với người khác càng thêm gian nan hơn.
Cô không thể từ bỏ tất cả, nếu có thể, cô và Tưởng Nghị Danh sẽ không chia tay, vì vậy cô lựa chọn lùi bước.
Mà Viên Chinh cũng không có xuống lầu, hơn nữa ba ngày kế tiếp cũng không thấy, chuyện này khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là bà cụ vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, khi nhắc tới Viên Chinh, bà luôn cảm thấy đáng tiếc, Viên Chinh đẹp trai, ngay thẳng, nếu không phải câm điếc, nhất định sẽ có nhiều cô nàng mến mộ.
Đường Lâm nghe xong nói giỡn: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho anh ấy, không có nhiều mỹ nam như vậy, nhỡ mẹ nghĩ về sau con rể không ai vừa mắt mẹ thì làm sao bây giờ?"
"Này! Chỉ cần mày có thể tìm được, thế nào tao cũng đều chấp nhận!" Bà cụ vỗ bàn chắc như đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-khong-doi-anh/227667/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.