Edit+beta: LQNN203
Khu vực dưới lầu rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng xào xạc của lá trên cây bị gió đêm thổi qua, không có âm thanh nào khác.
Chúc Trầm Ngâm nhìn cô đang đứng bên ngoài xe, hơi nhíu mày.
"Hơn nữa, lẽ ra em nên đến thăm họ ngay khi em trở về, mẹ em cũng đã nhắc đến chuyện này vào sáng nay." Cô đứng bên ngoài xe, nhìn anh trong xe qua khung cửa sổ đang mở, "Ngày mai em sẽ cố gắng tan làm sớm một chút để mua thứ gì đó, sau đó trực tiếp đi qua, anh nhớ gửi địa chỉ cho em."
Giọng điệu của cô hoàn toàn giống như xử theo phép công và xa lạ, như thể sự thư thái và quen thuộc mà cô đã đối mặt với anh vừa rồi không tồn tại, đó chỉ là trí tưởng tượng của riêng anh.
Chúc Trầm Ngâm im lặng một lúc, nhìn cô nói: "Tiện Tiện, anh nghĩ em hiểu lầm rồi."
"Em hiểu lầm gì?"
Trong giây tiếp theo, cô vô cảm vẫy tay chào anh, tựa như nhìn anh nhiều thêm một cái đều không muốn: "Là em quá tự mãn... không nói nữa, em buồn ngủ rồi."
Trước khi anh có thể mở miệng tiếp tục giải thích, cô đã giơ tay quẹt thẻ, biến mất sau lớp cửa kính của tòa nhà.
Chúc Trầm Ngâm nhìn bóng lưng cô quay vào thang máy, che trán và thở dài ngao ngán.
Khi trở lại khoa, anh tình cờ thấy Cố Doanh mồ hôi nhễ nhại tiễn một bệnh nhân đến cấp cứu.
Nhìn thấy anh, Cố Doanh liền như nhìn thấy vị cứu tinh: "Đại ca, anh đã trở lại rồi, anh còn biết quay lại!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-rat-toa-sang/934032/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.