Chương trước
Chương sau
Editor: Punlluv
Cũng đương nhiên, đây mới là phản ứng của người bình thường có khi thấy cô.
"Không sao, đội trưởng mọi người tối hôm qua cũng đã xin lỗi rồi." Diệp Vãn Vãn như nhu cười, nhớ tới chuyện tối hôm qua, bỗng nhiên nói: "Anh chờ tôi một chút."
Chu Vũ Tinh ở dưới lầu đợi không đến hai phút, cửa lớn trước mắt mở ra, thiếu nữ vừa rồi đứng trên cao như tiên hạ phàm xuất hiện, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhã kia.
Cô đem bình sữ tắm đưa cho thiếu niên, lễ phép nói: "Có thể làm phiền anh giúp tôi đem cái này cho đội trưởng của anh được không?"
Chu Vũ Tinh ngơ ngác nhìn cô, cũng không chú ý lời cô nói, theo bản năng liền ứng trả lời "Được".
Nửa ngày sau phục hồi tinh thần lại, nhìn đồ vật trong tay kia, cậu thiếu chút nữa cả kinh rớt cằm.
Trời đất! Đội trưởng băng sơn lạnh nhạt, chưa bao giờ gần người khác phái của bọn họ, thế nhưng lại đem đò dùng cá nhân cho người khác mượn.
Chu Vũ Tinh nuốt nuốt nước miếng, mắt nhìn túi đồ trong tay, nhớ tới buổi sáng đội trưởng nói mấy lời công đạo, cũng vâng lời mà làm theo.
Cậu run rẩy đưa đồ cho thiếu nữ, miệng nói lời trái lòng: "Cái này là một ít đồ fans đưa tới, nhưng mà nhiều quá, chúng tôi cũng không ăn hết, cũng không biết chị thích hay không...."
Cậu một bên nói một bên ở trong lòng phun tào lao: Cái gì mà fans đưa, đều là mẹ nó chuyện ma quỷ! Cái này rõ ràng là đồ đội trưởng tự tay mua về!
Rõ ràng tối hôm qua 3, 4 giờ mới ngủ, sáng lại bò dậy sớm chạy tới nội thành vì mua một túi đồ đồ ăn vặt bọn này chẳng thích bao giờ, còn lấy lí do cao cả mỹ kỳ làm quà xin lỗi cho hàng xóm cạnh vách.
"Hàng xóm, ai a?" Có người hỏi.
Nhan Trầm thanh âm lãnh lãnh đạm đạm: "Diệp Vãn Vãn."
Người nọ rõ ràng sửng sốt: "Ai?!"
Nhan Trầm lười chẳng buồn lặp lại, đem đồ ăn vặt để xuống rồi đi lên lầu, để lại đám đồng đội còn đang mơ màng chẳng hiểu chuyện đội trưởng nói là gì.
"Đội trưởng nói Diệp Vãn Vãn...... đừng nói chính là Diệp Vãn Vãn đó chứ?"
"Đậu má!"
Diệp Vãn Vãn là ai? Đó là đại minh tinh chân chính đó!!
Hơn nữa còn là thiếu nữ trong lòng vô sô trạch nam!Mối tình đầu quốc dân tiếng tăm vang dội!
"Nếu đây là đội trưởng tự mình ra lệnh, tôi nhất định sẽ không phụ lòng đội trưởng!"
"Lăn một bên đi, đội trưởng vừa mới nói với tôi!"
Cuối cùng mấy người áp dụng trò chơi đoán số công bằng nhất, để xem ai là người may mắn được đưa túi đồ này cho nữ thần......
Mà lúc này, người trổ hết may mắn trên người Chu Vũ Tinh lại nhăn mày, cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.
Liên tưởng đến việc đội trưởng tối hôm qua muốn ai kia ký tên, hơn nữa còn đưa chính đồ dùng cá nhân cho mượn, buổi sáng hôm nay còn đi mua đồ ăn vặt cho người ta...
Một loạt hành vi cử chỉ dị thường này, làm cậu sinh ra một loại suy nghĩ nghe giống như phi thường huyễn huyền vớ vẩn, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng rất có khả năng __ __
Đội trưởng không phải, yêu thầm...Diệp Vãn Vãn chứ!?
Chu Vũ Tinh khẽ nheo mắt lại đánh giá thiếu nữ trước mắt một chút, khuôn mặt thanh thuần không có phấn trang điểm, lại thực xinh đẹp có chút lóa mắt.
Lông mi rất dài, đôi mắt cong cong, giống như luôn luôn mang theo ý cười.
Vẻ ngoài so với trước màn hình hình như không có gì khác biệt.
Tựa hồ cũng chỉ có tiên nữ hạ phàm như vậy mới có thể làm loại người như Nhan Trầm, cái người chưa từng dính khói lửa phàm tục động lòng.
Mà Diệp Vãn Vãn giá trị nhan sắc được giới giải trí công nhận là tuyệt sắc hơn người, mà Chu Vũ Tinh cảm thấy đội trưởng nhà mình mặt mũi cũng không hề thua bất cứ tiểu thịt tươi nào trong giới.
Bọn họ đều là thần tiên, phàm nhân căn bản không xứng.
Diệp Vãn Vãn lúc này đương nhiên không biết vị thiếu niên này nội tâm đang diễn ra bao nhiêu phong phú, đem cô cùng đội trưởng nhà cậu ghép CP còn chưa đủ, thuận tiện còn thổi phồng giá trị nhan sắc hai người thăng thiên.
Sau khi cô nhận lấy túi đồ ăn vặt, cười ngâm ngâm nói: "Vậy cảm ơn mọi người nhé."
Chu Vũ Tinh liên tục nói không khách khí, trong lòng còn ở suy tư Nhan Trầm có phải hay không thật sự yêu thầm Diệp Vãn Vãn......
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện phi thường này lại cực kì có khả năng.
Mà làm em trai nhỏ, giúp đại ca theo đuổi chị dâu là đạo nghĩa không thể từ chối!
Lúc này cửa nhà Diệp Vãn Vãn mở rộng, Chu Vũ Tinh có thể thấy một đống đồ vật đang bày trong đại sảnh, nhớ tới vị nữ thần này mới dọn tới đây ngày hôm qua, khẳng định vẫn còn chưa sắp xếp đồ đạc ổn thỏa.
Căn cứ vào nhiều cấp độ sáng tạo cơ hội, cậu chủ động xin ra trận nói: "Có cần chúng tôi giúp chị không? Nhiều đồ vật như vậy chị một mình dọn dẹp chắc cũng rất mệt đó."
Diệp Vãn Vãn khách khí nhìn cậu cười cười: "Không cần không cần, trợ lý của tôi cũng sắp tới rồi."
Chu Vũ Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không sao đâu, càng nhiều người càng nhanh mà."
Diệp Vãn Vãn nói: "Thật không cần, lòng tốt tôi xin nhận, thực không cần phiền hà mọi người."
Chu Vũ Tinh có vẻ có chút tiếc nuối: "Vậy được rồi."
Chờ cậu đi rồi, Diệp Vãn Vãn xách theo túi đồ ăn vặt kia trở lại trong phòng, đi qua mặt gương bỗng dừng bước lại.
Người cô có một tật xấu, đó là mỗi lần gặp thấy gương hoặc đồ vật phản quang đều sẽ không nhịn được mà đứng lại soi một cái.
Thư Tâm thường kêu cô có phải quá đáng hay không, Diệp Vãn Vãn luôn phản bác, cô nói đây là việc mà mỗi nữ sinh xinh đẹp đều sẽ không tự chủ được mà dưỡng thành thói quen.
Dùng tay không hơi gỡ lấy mái tóc, Diệp Vãn Vãn tự thưởng thức thịnh thế mỹ mạo của mình trong gương.
Nhớ tới bộ dạng mất mát kia của thiếu niên, cô không khỏi cảm thán một tiếng, khuôn mặt này của mình đúng là nghiệp chướng nặng nề......
Diệp Vãn Vãn ngồi trên sô pha, đem túi mở ra, nhìn qua mấy bịch khoai lát nhạt, đồ uống không đường cùng một loạt các đồ ăn vặt calo thấp, trầm mặc hồi lâu.
Ngày hôm qua nghe tiểu Lưu nói trong chiến đội Tinh Thần có người thích cô, cô còn rất kinh ngạc, cũng không nghĩ do tài năng diễn xuất, chỉ cho là sắc đẹp của mình quá mê người.
Mà hiện tại cô dám khẳng định, người này __ __ trăm phần trăm là fans của cô!
Đã từng có phóng viên phỏng vấn Diệp Vãn Vãn, hỏi cô dáng người bảo trí tốt đến như vậy, có phải ngày thường đều không ăn đồ ăn vặt?
Lúc ấy công ty nghĩ rằng cho Diệp Vãn Vãn đi lộ tuyến cao cấp, nhưng cũng muốn cho cô có chút bình dân, cho nên mới trả lời câu hỏi ngày đó là ăn đồ ăn thấp calorie vừa thích hợp giảm béo cũng như thèm đồ ăn vặt.
Nhưng thật ra là giảng đạo lý, chứ kỳ thật Diệp Vãn Vãn một chút cũng không thích loại đồ ăn như này.
Bất quá rốt cuộc cũng là tâm ý của fans, Diệp Vãn Vãn vấn lấy ra một lon nước có ga, cố sức vặn nắp bình, cô chỉ uống một ngụm, mặt liền phồng to có hai cái màn thầu hai bên má.
Ôi, Coca không đường là không có linh hồn.
Cô mở điện thoại ra, click mở Thư Tâm WeChat, yên lặng bảo trợ lý nhà mình mang đến một lọ Coca Cola.
......
Chu Vũ Tinh trở về căn cứ, Nhan Trầm vẫn chưa tỉnh giấc.
Bọn họ chiến đội mỗi người phòng đều là đơn độc, Chu Vũ Tinh đi đến Nhan Trầm phòng cửa, thử xoay chuyển bắt tay, không nghĩ tới thế nhưng trực tiếp khai đi vào.
Chiến đội bọn họ mỗi người một phòng, Chu Vũ Tinh đi đến cửa phòng Nhan Trầm, thử xoay nắm cửa tay, không nghĩ tới thế nhưng lại có thể trực tiếp mở đi vào.
"Thế nhưng không khóa?" Chu Vũ Tinh kinh ngạc.
Nam nhân nằm nghiêng trên giường, nhắm mí mắt, ngũ quan tuấn mỹ bị những sợi tóc che đi một nửa, vậy nhưng vẫn như cũ, không che dấu được khí chất lạnh lùng đi.
Cậu rón rén đi vào, sợ làm vị mỹ nam kia thức giấc.
Đem kia bình sữa tắm đặt lên bàn, Chu Vũ Tinh xoay người muốn chạy, vạt áo lại không cẩn thận câu lấy góc bàn, đến lúc đi lại kéo hẳn bàn, phát ra tiếng chói tai rất lớn.
Trên mặt bàn di động theo động tác mà chuẩn bị rơi xuống, trước khi tiếp đất 1 giây thì Chu Vũ Tinh đã vững vàng tiếp được.
Thiếu niên cổ họng như nuốt phải cái gì không trôi, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại khái là tay cậu không cẩn thận ấn tới nút mở khóa cạnh, màn hình di động một khắc sáng lên.
Tấm poster là hình ảnh cô gái xinh đẹp, sườn mặt tinh xảo, tươi cười đầy ôn nhu an tĩnh....
Chu Vũ Tinh trong lòng cả kinh: Này mẹ nó, còn không phải là Diệp Vãn Vãn?!
—— yêu thầm ư!
____
Nhan Trầm bị Chu Vũ Tinh đánh thức, lúc này dựa đầu giường, mắt đen sâu kín nhìn chằm chằm cậu.
"A, đội trưởng!" Chu Vũ Tinh đại khái là đã nhận ra không khí căn phòng này đã cực thấp, quay đầu lại, gặp được đội trưởng nhà mình mắt sâu đen thăm thẳm như lòng đại dương, trong tay di động thiếu chút nữa lại muốn rơi trên mặt đất.
Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, Nhan Trầm tiếng nói nghẹn ngào ừ một tiếng, giơ tay lên.
Lòng bàn tay hướng về phía trước, ý tứ thực rõ ràng, đó là muốn Chu Vũ Tinh đem điện thoại qua.
Nhan Trầm ở chiến đội uy nghiêm là không thể nghi ngờ, vốn dĩ ngày thường mặt vô biểu tình, bộ dáng liền cũng đủ khiếp người, càng miễn bàn lúc này còn hơi hơi cau mày, liền tựa như địa ngục bò ra tới Tu La, sợ tới mức Chu Vũ Tinh run bần bật.
Cậu cùng Nhan Trầm biết nhau sớm nhất, nghiêm khắc mà nói thì chính Nhan Trầm một tay đưa vào cái nghề này.
Cho nên lúc này, cậu phi thường biết rõ đội trưởng nhà mình đây là không vui.
Chu Vũ Tinh thậm chí không cần Nhan Trầm mở miệng, liền không đánh đã khai: "A a a đội trưởng em thật không phải cố ý, em sai rồi, anh Trầm em sai rồi, em cái gì cũng chưa thấy, em bị cận!"
Nhan Trầm không nhìn cậu, mà là cúi đầu xem màn hình, nhìn poster như suy tư chuyện gì.
"Làm gì đấy." Nhan Trầm như thế mà như chưa có chuyện gì, cực kỳ hòa hoãn.
Chu Vũ Tinh không đuổi kịp suy nghĩ trong đại não đội trưởng, rốt cuộc trọng điểm ở đâu?
Bất quá cậu lá gan hiển nhiên còn không có lớn đến dám đi chất vấn Nhan Trầm, thấy nam nhân sắc mặt lạnh băng ôn đi không ít, cậu vẫn là không quá yên tâm hỏi câu: "Anh, đại ca, anh không giận đó chứ?"
Cậu trước giờ không biết vì lí do gì mà Nhan Trầm chưa bao giờ để bọn họ chạm vào điện thoại, không nghĩ tới thế nhưng lại cất giấu bí mật kinh thiên động địa như vậy.
Nhan Trầm xốc xốc mí mắt, rốt cuộc chịu bố thí cậu một ánh mắt: "Cậu nói xem?"
Chu Vũ Tinh thiếu chút nữa quỳ hẳn xuống, dáng vẻ đầy đáng thương nói: "Em không phải cố ý mà, anh họ __ __"
Nhan Trầm vẻ mặt ghét bỏ: "Ai là anh họ cậu, đừng làm loạn thân thích."
Chu Vũ Tinh nói: "Thân thích phương xa cũng là thân thích, dù sao mẹ em bảo em kêu anh anh họ, chú cùng cô cũng đều chấp nhận."
Nhan Trầm: "......"
Việc hai người bọn họ là họ hàng xa này người trong đội cũng không biết, cũng vì cũng là quá xa, hơn nữa chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng.
Bình thường Chu Vũ Tinh kêu anh hoặc là kêu đội trưởng hoặc là kêu anh Trầm, ngẫu nhiên cũng có thể kêu một tiếng lão đại, nhưng anh họ một lần cũng chưa hô qua.
Lúc này đại khái là khẩn trương, liền buột miệng thốt ra. Nghĩ thầm có thể nhờ cậy chút quan hệ huyết thống ít ỏi này mà Nhan Trầm phát đại từ bị, xử lý cậu nhẹ nhàng.
Nhan Trầm cuối cùng quả nhiên cũng chưa nói cái gì, chỉ là lạnh nhạt nhắc nhở cậu về sau còn dám tự tiện vào phòng anh hoặc là chạm vào di động anh, chờ sau khi anh xuất ngũ sẽ để Thượng Quan tiếp quản vị trí đội trưởng.
Cái uy hiếp này đối với Chu Vũ Tinh mà nói so với trừ tiền lương còn thảm thương hơn.
Phải biết rằng cậu ngày thường với Thương Quan chính là ngày nào cũng đối phó, hai người lúc trước mới gặp mặt đã không thuận mắt, nhiều năm tương sát tương ái, các fan còn kiên quyết ghép cp hai người.
Tưởng tượng tương lai cậu lại phải ăn nói khép nép kêu tên Thương Quan bằng đội trưởng...Không, cậu không chấp nhận.
Miệng liền đảm bảo tuyệt đối không có lần sau, Chu Vũ Tinh thật cẩn thận rời khỏi phòng, bước được nửa bước ra đến cửa, cậu nghe thấy Nhan Trầm bỗng nhiên gọi cậu lại.
Chu Vũ Tinh sau lưng chợt lạnh, mang theo tâm ý "Xong rồi, đội trưởng đổi ý thì mình chết chắc" mà quay người lại.
Nam nhân ngồi trên giường đùa nghịch di động, đôi mắt buông xuống, lông mi nhỏ dài giấy đi cảm xúc cuồn cuộn trong mắt.
Anh đã mở miệng, tiếng nói trầm thấp đến đáng sợ: "Đừng đi nói ra ngoài."
Chu Vũ Tinh sửng sốt, thực mau phản ứng lại, vỗ bộ ngực bảo đảm cậu tuyệt đối sẽ đem bí mật này nuốt trong bụng.
*
Thư Tâm tới là giữa trưa, vừa vặn giúp Diệp Vãn Vãn mang theo cơm trưa.
"Coca Cola của chị đâu?" Diệp Vãn Vãn nhíu lại lông mày, nhìn vòng quanh Thư Tâm một vòng, phát hiện cô không giúp mình mua, không rất cao hứng chu miệng lên.
Hai người các cô đều đã gắn bó lâu rồi, có thể trước mặt tùy hứng làm nũng.
Trước mặt người ngoài, Diệp Vãn Vãn là mối tình đầu quốc dân ôn nhu thanh thuần, là nhân vật nữ thần trong lòng công chúng.
Người ngoài giới đối với cô đều đánh giá là "Ôn nhu sủng fan lại lễ phép" "Tính cách độc lập lại dũng cảm"...Trừ bỏ mấy cái truyền thông bất lương nào đó sẽ nói cô là "Bình hoa", còn nói chung, đại bộ phận đều là đánh giá rất tốt
Bất quá nếu như quen thuộc với Diệp Vãn Vãn đều biết, cô nương này kỳ thật tính cách có chút tùy tiện, còn đặc biệt thích làm nũng, dính người đến không được, ngẫu nhiên còn có chút tình tình đại tiểu thư.
_____
Vote cho chương để ủng hộ bọn mình nha!
Đọc truyện tại Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz) để có thông báo cập nhật chương sớm nhất!
Theo dõi bọn mình Leonapizz sẽ có nhiều truyện hay khác trong tương lai nha! <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.