* Tại bệnh viện trung tâm *
Thường Hi hớt hải chạy vào phòng bệnh của dì, cô vào hỏi y tá thì biết rằng dì cô đang được làm cấp cứu. Cô đứng bên ngoài phòng cấp cứu thấp thỏm đứng ngồi không yên.
* 10:30 *
Cuối cùng dì của cô cũng được đẩy ra ngoài, về phòng hồi sức. Rất may đã được cấp cứu kịp thời, nếu không thì bây giờ dì của cô đã đi gặp bố mẹ cô rồi.
Thường Hi ngồi nhìn dì đang được truyền đủ thứ dây trên người. Cô rơi nước mắt, xót xa cho người dì đáng thương của mình.
Cô ngồi đó mà quên mất thời gian, nhìn giờ trên điện thoại thì mới hốt hoảng. Bây giờ là 11 giờ hơn mất rồi, mà cô lại vừa sực nhớ ra một chuyện cực kì quan trọng.
Tuy không nỡ rời đi nhưng cô buộc phải đứng dậy, Thường Hi nhờ y tá coi dì hộ mình. Rồi phóng xe như bay đến khách sạn DM.
Tới nơi cô trực tiếp đi vào thang máy, lên phòng mà số trên thẻ đã ghi. * Ting * cô bước ra khỏi thang máy, đứng trước cửa phòng 207. Hơi thở nhanh dần, cô sợ rằng Bắc Thần về mất rồi, dù sao cũng gần 12 giờ rồi.
Thường Hi lấy hết dũng khí, mở cửa đi vào trong. Quả nhiên bên trong không có một bóng người, cô thở dài rồi định đi khỏi. Nào ngờ vừa đi đến cửa nhà tắm thì đột nhiên cửa nhà tắm mở ra.
Bắc Thần từ bên trong nhà tắm đi ra, trên người anh chỉ quấn mỗi khăn tắm. Tóc còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-phai-tra-gia-vi-dam-lua-doi-toi/2927889/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.