Nguyễn Thư ngạc nhiên nhướng lông mày, ngượng ngạo chớp mắt, cười ra tiếng: "Anh ba, anh đùa hơi quá rồi."
"Tôi đùa em chắc, em hiểu rõ hiện tại, đừng giả ngu trước mặt tôi.". Phó Lệnh Nguyên hoàn toàn thu lại vẻ lười biếng ban nãy.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh lúc này, Nguyễn Thư thu bớt lại ý cười, biểu cảm trầm mặc hẳn, chỉ để lộ ít độ cong ở khóe môi: "Ý của tôi không phải thế."
"Tôi nghĩ như vậy." Giọng điệu Phó Lệnh Nguyên lạnh lùng mà cứng nhắc phản bác.
"Dù sao suy nghĩ của tôi cũng không phải vậy." Nguyễn Thư lạnh nhạt đáp lại, sau khi nhấn mạnh, cô xoay người muốn trở về phòng.
Phó Lệnh Nguyên nắm cổ tay kéo cô lại, Nguyễn Thư trực tiếp bị anh đưa trở về vòng tay mình.
"Ý tôi hiểu là thế." Phó Lệnh Nguyên nhấn mạnh lần nữa, ngón tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói lạnh lẽo: "Có gì khác? Chẳng phải đều là mua bán? Em còn ngoan cố cái gì?"
"Khác. Không giống." Nguyễn Thư không do dự trả lời.
"Không giống chỗ nào?" Ánh mắt Phó Lệnh Nguyên sắc sảo.
" không nghĩ vậy." Vẻ mặt Nguyễn Thư lạnh nhạt.
"Không nghĩ gì?" Nghe thế, lực tay Phó Lệnh Nguyên không tự chủ lại ghì chặt thêm.
"Tôi không muốn làm vợ anh. " Khóe miệng Nguyễn Thư hơi mím lại, tỏ vẻ kiềm chế và nhẫn nhịn, sau một giây im lặng, con ngươi đen nhánh mà u ám đó nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi tình nguyện làm bạn giường, tình nhân, không thì đối tác, nhưng không muốn làm vợ anh."
Phó Lệnh Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-o-noi-nay-cho-gio-va-cho-anh/857585/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.